
cho nên mình nghĩ lễ tiễn
chân năm nay có thể làm long trọng một chút không, kinh phí trong liên
thì không đủ, nên chỉ có cậu với mình bỏ tiền ra. Như thế nào?"
"Không có ý kiến."
Từ Nghi gật gật đầu: "Có người thân của mấy lão binh giải ngũ cũng theo
quân rồi, cần phải dọn nhà, chúng ta có thể sắp xếp binh sĩ và xe. Đến
lúc đó khi mở tiệc chia tay, mời cả người thân của Tống Hiểu Vĩ đến, mọi người tụ tập lại một lần cuối cùng, để tính của tiểu đội trưởng Tống
trưởng cũng trông thấy chị dâu. . . . . ."
Bên này Từ Nghi nói liền một mạch, bên kia Trình Miễn cũng chỉ đáp lại ba chữ: "Cậu sắp xếp đi."
Từ Nghi bật cười: "Trình Miễn, không phải mình đến để nghe cậu đọc Tam tự kinh, bàn bạc cho thật tốt có được không?"
Trình Miễn cũng biết bây giờ không phải là lúc buồn bực, anh ngồi dậy, nói
với Từ Nghi: "Làm theo lời cậu nói đi, cậu là chỉ đạo viên, chuyên làm
nhiệm vụ công tác chính trị, so với mình thì sẽ thấy tình đạt lý hơn."
Từ Nghi dừng đầu bút lại, cười tự giễu một tiếng. Trái tim ai không thấu
tình đạt lý, đều là binh lính của mình, cũng chỉ là không có bản lĩnh
giữ lại, nên mới muốn từ những nghi lễ này tìm lại một chút thể
diện.
Anh nhìn về phía Trình Miễn, "Thành thật mà
nói, kết quả ngày hôm nay mình có chuẩn bị tâm lý hơn so với cậu. Nhưng
Trình Miễn à, dù là cậu thì mình muốn nói ra thực tế , mình còn một câu
muốn cậu lĩnh ngộ—— cậu không giữ được không chỉ một người, năm nay cậu
đưa một người đi, sang năm cậu còn phải đưa một người nữa, đến cuối
cùng, chính cậu cũng không biết thẹn với bấy nhiêu nhân tài."
Cộng tác hai năm nay, Trình Miễn ít khi nghe Từ Nghi nói lời "thật lòng" như vậy, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Cũng không dễ dàng để chỉ đạo
viên Từ động lòng như vậy nha, liên trưởng Trình luôn nói lòng dạ cậu ấy cứng rắn như sắt đá, ngay cả chính anh cũng hoài nghi cái đập trong
lồng ngực kia có phải là cục sắt hay không.
Nhắc tới năng lực
chịu đựng, đúng là anh không so được với Trình Miễn. So với cậu ấy anh
chỉ ít hơn một chút khờ dại, so với cậu ấy thì sớm bị thực tế khuất phục hơn thôi. Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể nói chuyện an ủi cậu ấy , trong
lòng anh chuẩn bị một chỗ, nơi đó để nhớ kỹ mỗi một người bị nơi này
quên lãng .
Sau khi nghe xong lời nói của Từ Nghi, Trình Miễn trầm mặc rất lâu, mới nhẹ giọng nói: "Mình hiểu rồi."
Sắp xếp xong cảm xúc, đầu tiên Trình Miễn thu xếp tất cả công việc của bản thân, sau đi tìm mấy lão binh sắp giải ngũ tâm sự.
Anh tìm Trương Lập Quân đầu tiên, bởi vì theo anh, đây là binh lính khiến
liên trinh sát bọn anh rất đau đầu, vốn đã không quá tuân theo kỷ luật,
sau lại có chuyện đánh nhau đến huyên náo xôn xao. Mà cậu ấy lại là binh lính cấp dưới của Tống Hiểu Vĩ, anh sợ Trương Lập Quân bởi vì nhất thời xúc động, ấm đầu tìm cớ gây sự.
Cũng không nghĩ
đến, khi Trình Miễn tìm được cậu ấy, tiểu tử này đang ở trong nhà ăn,
làm động tác đảo đảo muôi lớn để xào thức ăn, trên đầu đội lệch một
chiếc mũ đầu bếp, là một dáng vẻ mạnh mẽ khác. Thấy Trình Miễn tới, cậu
ta nhe răng cười với anh một tiếng.
"Liên trưởng, hôm nay em xuống bếp, để ngài nếm thử món ăn Sơn Đông chính gốc một lần."
Trương Lập Quân vẫn mặc cả bộ quân phục huấn luyện, nếu không phải trên vai
cậu ấy không có quân hàm, sợ là Trình Miễn không nhìn ra cậu ấy đã xuất
ngũ.
Rướn người vào trong nồi xào thăm dò thăm dò một chút, Trình Miễn nói với trưởng ban cấp dưỡng lão Chu: "Sao lại để cậu ấy xào vậy?"
Lão Chu vung vung tay: " Sáng sớm, tiểu tử này đã chạy đến cằn nhằn cả
buổi, lỗ tai của tôi đây nghe sắp thành kén rồi, nghĩ thầm cậu ta muốn
thể hiện thì thể hiện đi, dù sao đội chúng tôi có một binh sĩ về thăm
gia đình còn chưa có kết thúc, tôi đây còn thiếu một tay."
"Vậy
anh phải quan sát cẩn thận nhé." Trình Miễn cười giỡn nói, "Thức ăn để
bảo đảm sức chiến đấu, đừng để tất cả mọi người trong liên ăn món ăn
này của cậu ấy lại xảy ra vấn đề gì đó."
Lão Chu cười ha hả, nói
tất nhiên. Trương Lập Quân không phục, chậc chậc: "Liên trưởng, đừng coi thường tôi. Sắp phải đi rồi, em bảo đảm với anh, từ khi em đến bộ đội,
chính là toàn tâm toàn ý muốn vào ban cấp dưỡng để vung mạnh muôi lớn
đấy!"
"Được rồi, chờ cậu áo gấm về làng thì làm tròn giấc mơ làm
đầu bếp đi, dù sao thì cũng sắp rồi." Trình Miễn bị cậu ấy chọc vui,
"bây giờ , đi ra ngoài với tôi , nói với cậu mấy chuyện."
Trương Lập Quân giao muôi lớn cho người khác, gỡ tay áo xuống rồi vuốt phẳng, rồi mới đi ra theo Trình Miễn.
Trình Miễn liếc mắt nhìn cậu ấy "Không làm lính nữa, ngược lại, lại bắt đầu chú trọng tác phong quân đội rồi hả ?"
Trương Lập Quân cười ngây ngô: "Liên trưởng, đừng nói vậy. Bình thường, trong
hoàn cảnh này lại không cảm thấy có cái gì, một khi thoát khỏi, ngược
lại cực kỳ chú ý. Hơn nữa, em cũng là chịu sự đào tạo và rèn luyện 4~5
năm trời trong quân đội, một ngày chưa rời đi, em sẽ yêu cầu bản thân
nghiêm khắc áp dụng điều lệ một ngày!"
Trình Miễn nở nụ cười,
nhìn binh lính trẻ tuổi ở trước mặt anh, quân hàm vừa bị tháo xuống nên
hơi có vẻ không đư