
ộ
đội là nơi rất ít khi nói đến tình người, nhiều chiến sĩ tốt tự nguyện ở lại như vậy, bọn họ nguyện ý vì bảo vệ quốc gia mà dâng hiến tuổi xuân
hoặc cũng có thể là mạng sống, nhưng một câu không cần của quân đội, thì sẽ kiên quyết loại trừ bọn họ ra khỏi đội ngũ 230 vạn quân giải phóng
nhân dân Trung Quốc. Sau khoảng thời gian rối rắm, Trình Miễn hiểu, anh
cũng mong muốn một kết quả, một kết thúc.
Đến thời điểm này, lão
Mã cũng không trì hoãn nữa. Anh hắng giọng, dùng thanh âm khiến mọi
người đều nghe thấy, rõ ràng nói: "Tuyên bố chỉ thị xuất ngũ."
Lão Mã đọc lần lượt danh sách binh sĩ rút khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự
lên, khi đến lượt bọn họ ở liên của Trình Miễn, lão Mã không hề dừng
lại, nhưng ngoài ý muốn lại ngẩng đầu nhìn anh một cái. Trong lòng Trình Miễn nhất thời hồi hộp, trực giác thấy không tốt.
Lão Mã đọc rõ ràng cái tên đầu tiên: "Trương Lập Quân."
Thứ hai: "Triệu Thiên Huy"
Người thứ ba: "Chu Ba"[MạnNhi❀DĐLQĐ'>
Thứ tư: "Tống Hiểu Vĩ "
Thứ năm: ". . . . . ."
Về sau Trình Miễn cũng không nghe rõ nữa, trong đầu cũng bị bao quanh bởi
ba chữ Tống Hiểu Vĩ. Anh không ý thức bước về trước một bước nhỏ, động
tác nho nhỏ này khiến trong đội ngũ đang hết sức yên tĩnh nhất thời xôn
xao, chợt cánh tay của anh bị người ta bắt được, khẽ nghiêng đầu, là Từ
Nghi.
Từ Nghi không nhìn anh, chỉ hạ thấp giọng nhắc nhở anh: "Đang tuyên bố mệnh lệnh."
Trình Miễn sợ run lên, đứng yên mười mấy giây, rồi mới thu chân lại, trở lại vị trí.
Sau khi kết thúc việc ban bố mệnh lệnh, Trình Miễn đi thẳng đến phòng làm
việc của lão Mã. Từ Nghi không cản anh, không chỉ bởi vì không ngăn cản
được anh, mà bởi vì, anh không muốn làm như vậy. Anh quay đầu lại, nhìn
những binh lính trong liên của mình, những chiến sĩ không bị đọc tên lên cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã có kết quả, bọn họ vẫn
thuộc về nơi này, ba năm, bốn năm, có thể là thời gian dài hơn. Mà những binh sĩ phải rời khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự, sự chia ly của bọn họ, chỉ mới bắt đầu ——
Từ Nghi nhìn vậy, khẽ thở dài trong đáy lòng. Nghĩ lại mấy ngày nay đã từng có tranh chấp với Trình Miễn về việc phục viên và chuyển nghề, không thể không đồng ý với một câu nói mà cậu ấy
đã từng nói: không hổ là người có nhiều năm công tác, tâm tư cũng cứng
rắn hơn rất nhiều.
Trình Miễn đi thẳng đến bên ngoài phòng làm việc lão Mã, chờ đợi vài giây, rồi mới gõ cửa.
Lão Mã lớn giọng để người ta đi vào, vừa nhìn rõ là Trình Miễn, thì nở nụ
cười: "Có chuyện gì vậy? Đến lúc này mà vẫn còn rảnh rỗi mà đến đây tán
gẫu với tôi à, không nhanh đi về mà bận rộn đi?"[MạnNhiDĐLQĐ'>
Trình Miễn giơ tay lên thi hành quân lễ: "Tôi muốn thỉnh cầu được xem văn bản gốc."
Cánh tay lão Mã cầm ly trà lên, nghe vậy thì vẻ mặt không hiểu nhìn anh: "Cậu xem cái đó để làm gì?"
Trình Miễn cũng không giấu giếm anh ấy: "Em có một binh lính, lúc nộp danh
sách lên có xếp hạng rất cao, nhưng đúng lúc anh tuyên bố, cậu ấy lại
không được giữ lại."
"Ai vậy?"
"Tống Hiểu Vĩ ."
Lão Mã ồ một tiếng: "Tôi biết cậu ấy, năm nay cậu ấy đại diện cho sư đoàn
chúng ta tham gia tỷ võ ở quân khu, còn thắng mấy trận ." Ngẫm nghĩ lão
Mã lại hỏi, "Binh lính tốt như vậy? Lại không được ở lại à?"
Lần
này không cần Trình Miễn yêu cầu, chính anh cũng cảm thấy khó tin nên
liếc nhìn văn bản gốc một lần nữa, di chuyển đến danh sách binh sĩ trong liên trinh sát, ba chữ Tống Hiểu Vĩ đứng rõ ràng ở đó. Lão Mã hắng
giọng, xoay người, nhìn Trình Miễn, hơi do dự rồi nói: "Trên đây quả
thật có tên của cậu ấy, nhưng Trình Miễn, cậu cũng biết, đây chỉ thị
được tuyên bố bên trong sư đoàn, không thể thay đổi nữa rồi."
"Em hiểu." Trình Miễn trả lời cũng không lưu loát như bình thường, "Nhưng
em muốn vì sao biết, chỉ tiêu lưu đội ở đại đội em là mười một người,
bất kể nói đến phương diện nào, tiểu đội trưởng Tống cũng nên được tính ở trong đó."
"Không chỉ cậu, tôi cũng muốn biết vì sao ....!" Lão
Mã cũng hơi tức giận, "Nhưng cậu nói cho tôi biết đi, chúng ta đi đến
đâu nói lí lẽ đây?"
"Doanh trưởng." Trình Miễn nhìn lão Mã, cũng hơi có ý cầu khẩn.
Doanh trưởng lão Mã nhìn thẳng vào người ở trước mặt mình, đột nhiên lại cảm
thấy hơi nhức đầu: "Cậu trở về đi. Giống như những gì tôi vừa mới nói,
bây giờ mệnh lệnh đã ban xuống, chúng ta chỉ có thể thi hành mệnh lệnh
cho thật tốt thôi. Cậu hỏi tôi tại sao? Chuyện như vậy, không phải tôi
với cậu nói hai câu là có thể rõ ràng. Ở doanh trinh sát này, ở nơi nhỏ
bé này tôi và cậu có thể làm chủ, nhưng một khi phạm vi mở rộng đến
trong sư đoàn, còn do tôi với cậu định đoạt toàn bộ sao? Có khối người
có quan hệ, có tiền của, những người này muốn ở lại, còn cần cậu đồng ý
à?"
Lời này được nói ra, mặc dù lão Mã không nói rõ, Trình Miễn
cũng đã hiểu. Cơ hội để Tống Hiểu Vĩ được lưu đội được trao cho người
khác, cũng chính là binh sĩ có quan hệ.
Trình Miễn chép chép miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào rồi rời khỏi phòng làm việc của lão Mã.
Lão Mã nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được thở dài.
Ngược lại, anh