
đến đây, có đạo lý nào lại nằm ngủ trên nền phòng bệnh? Tiểu Tống, cậu ấy có người chăm sóc rồi, hơn nữa không
phải một mình cậu ấy ở phòng bệnh đó, nên tóm lại, cô ngủ ở đó thì rất
bất tiện."
Khi đang nói chuyện, thì đã đến nơi.
Trình Miễn dừng xe một cách ổn định, xuống xe nhìn nhìn biển số nhà của tiểu khu, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.Truyệnchỉđăngtại♫DĐ1LQĐ
"Xuống xe thôi."
Anh mở cửa xe cho Triệu Tuệ Phương, dẫn cô ấy đi một mạch vào, vào một tầng lầu đơn, rồi nhấn chuông cửa ở đó. Chờ đợi vẻn vẹn vài giây, cửa đã
được mở ra từ bên trong, lộ ra gương mặt vui mừng của Hà Tiêu : "Đến
nhanh như vậy à? Em còn chưa chuẩn bị xong đâu!"
"Lát nữa còn
phải về doanh trại, cho nên phải vội vàng tới đây." Anh đưa mắt nhìn cô, điểm nhẹ xuống trán của cô, "Bận rộn cái gì vậy, trán đầy mồ hôi kìa."
"Không phải anh nói có một người nhà binh lính đến đây ở sao, nên em phải thu
dọn, làm cho người ta ở thoải mái mới được." Nói xong, Hà Tiêu ngó đầu
ra ngoài thăm dò, "Ai vậy? Đưa đến chưa?"
Lúc này, Triệu Tuệ
Phương mới ngượng ngùng lộ ra nửa gương mặt từ sau lưng Trình Miễn, mang theo vài phần giản dị của người miền núi gật đầu chào hỏi Hà Tiêu, bởi
vì có phần không hiểu rõ tình huống, nên không dám lên tiếng.
Trình Miễn nhường cho Triệu Tuệ Phương đi vào cửa, rồi nói với cô ấy: "Trong
khoảng thời gian này, cô ở đây nhé, cách bệnh viện quân khu cũng gần, cô đi thăm Tiểu Tống cũng thuận tiện. Vị này là ——" anh nhìn mắt Hà Tiêu,
trầm ngâm một chút, rồi giới thiệu, "Vị này là người nhà của tôi, cô có
cần gì, cứ việc nói với cô ấy."
Cũng biết miệng lưỡi của anh
chiếm tiện nghi của chính mình, nhưng Hà Tiêu cũng đã quen rồi, nên
thuận theo anh. Nhưng Triệu Tuệ Phương lại trợn tròn mắt, có đánh chết
cô cũng không nghĩ tới lãnh đạo bộ đội này lại có thể làm đến mức này,
đến phòng dành cho người nhà thì không có, lại nhường lại chỗ ở trong
nhà.
"Liên trưởng Trình ——" cô đỏ mặt, "Cái này không được, như vậy quá phiền phức ——"
"Không sao đâu." Trình Miễn nói, "Cũng chỉ ở khoảng hai ngày, đến lúc đó, Tiểu Tống cũng sẽ xuất viện."
"Nhưng ——"
Triệu Tuệ Phương vẫn còn hơi do dự, trước khi đi người trong nhà đã dặn đi
dặn lại, dù có thế nào thì cũng đừng chọc giận lãnh đạo bộ đội, bởi vì
trong bộ đội, tất cả đều do lãnh đạo quyết định. Nhưng cô nhìn dáng vẻ
của Trình Miễn, lại cảm thấy anh ấy không giống như lời người trong nhà
nói.
"Đừng nhưng mà nữa." một tay Hà Tiêu kéo cô ấy vào nhà, cười híp mắt nói với cô ấy, "Hai ngày này cô ở đây với tôi nhé, dù sao thì
một mình tôi ở nhà cũng không có ai tán gẫu, vừa đúng có người làm bạn
với tôi."
Truyệnchỉđăngtại♫DĐ1LQĐ
Cuối cùng, lời nói của người nhà Liên trưởng khiến Triệu Tuệ Phương xóa tan loa ngại.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Triệu Tuệ Phương, Trình Miễn vội vã quay về
liên đội. Hà Tiêu đi theo Trình Miễn, một trước một sau đi xuống lầu,
đến cửa cầu thang, Trình Miễn đứng lại, quay đầu lại, nở nụ cười với Hà
Tiêu.
Hà Tiêu biết anh cười cái gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cười ngây ngô cái gì chứ ? Đi nhanh lên đi."
Theo lực đẩy của cô với anh, Trình Miễn tiện thể ôm cô vào trong lòng: "Cám ơn em nha, người nhà của anh."
Mặc dù, trước đó đã gọi điện thoại cho Hà Tiêu để liên lạc chỗ ở cho Triệu
Tuệ Phương thì trong lòng Trình Miễn đã biết trước, biết cô sẽ đáp ứng
100%. Nhưng khi vừa đến đây, thấy cô chuẩn bị mọi thứ đều tốt như vậy
thì trong lòng vẫn hơi gợn sóng. Có thể thấy, cô dần dần coi chuyện của
anh thành trách nhiệm của bản thân, không khách khí như vậy, khiến trong lòng anh vui mừng biết bao nhiêu.
Hà Tiêu cúi đầu bật cười, đẩy
anh một cái, sau khi thấy không đẩy được, thì chuyển thành véo lỗ tai
của anh: "Đi nhanh lên, nếu còn không thì có thể sẽ không bắt kịp chuyến xe cuối cùng đâu."
"Không vội, anh lái xe đến mà, để anh hôm đã
nào." Nói xong nâng cằm Hà Tiêu lên, dùng sức cắn cắn trên bờ môi của
cô, rồi hài lòng nhìn một lúc, mới buông tay ra.
Hà Tiêu nhìn vẻ mặt vô lại của anh, thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Sau khi Triệu Tuệ Phương đến đây hai ngày, đúng lúc tuyết rơi ở thành phố B nhỏ lại, đến ngày thứ ba tuyết lại chuyển lớn, mà ngày đó, chính là lúc tuyên bố mệnh lệnh cho lão binh xuất ngũ. [MạnNhi❀DĐLQĐ'>
Ba giờ
chiều, toàn bộ quân binh doanh trinh sát tập hợp ở dưới lầu, nghe doanh
trưởng lão Mã đọc chỉ thị. Trình Miễn đứng đứng đầu ở đại đội của mình,
mắt nhìn thẳng. Từ Nghi đứng ở bên cạnh anh, nhìn thẳng về phía trước,
vẻ mặt nghiêm túc giống hệt liên trưởng Trình. Tống Hiểu Vĩ đã xuất
viện, đứng giữa các đồng đội trong đại đội trinh sát, nín thở tập trung
tư tưởng chờ đợi mệnh lệnh được truyền ra.
Trước khi văn kiện
được đưa ra, tâm tình của tất cả binh lính có liên quan đều là nóng nảy
bất an, bọn họ mong đợi kết quả được đưa ra, nhưng cùng lúc đó cũng sợ
kết quả này sẽ khiến bọn họ chấm dứt cuộc sống quân ngũ. Có lúc Trình
Miễn đã nghĩ rằng, tại sao những binh sĩ trẻ tuổi này lại cố chấp ở lại
đây? Là vì sứ mệnh, hay vì —— tương lai? Có lúc anh lại có cảm giác b