The Soda Pop
Mộng Hoa Xuân

Mộng Hoa Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 7.5.00/10/331 lượt.

ròn hơn những người khác của nàng.

Mi Lâm giật thót người, nghĩ đến những việc đêm qua, bất chợt

cảm thấy toàn thân đau nhói. Trong lúc nguy cấp, nàng nghĩ ra một cách, khẽ lấy

tay che chắn trước ngực, động tác không làm người đối diện cảm thấy như bị cự

tuyệt, chỉ giống như đang xấu hổ, đồng thời miệng phát ra những tiếng đứt

quãng: “Thưa ngài… nô tì… đói… rồi…”

Nàng không hề nói dối, trên đường về tuy đã tìm vài thứ linh

tinh cho vào bụng, nhưng sao có thể no được.

Mộ Dung Cảnh Hòa khựng lại, lúc này mới nhớ ra cả ngày nay

nàng chưa ăn gì. Có lẽ do bị làm cụt hứng, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn tỏ

ra khó chịu, nhưng vẫn nói: “Sang trướng bên cạnh tìm Thanh Yến, bảo hắn làm gì

đó cho nàng ăn, rồi sau đó sắp xếp chỗ ngủ luôn cho.” Ý tứ trong lời nói không

thể rõ ràng hơn, đó là bảo nàng sau khi ăn thì đi nghỉ, không cần quay lại nữa.

Mi Lâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng từ trong lòng hắn ta đứng

dậy quỳ xuống tạ ơn, sau đó nhanh chóng đi ra, chẳng buồn làm bộ thêm, vội vã

giống như cực kỳ đói, chỉ có nàng biết, đó là do nàng sợ A Đại ngang bướng sẽ

làm điều gì đó không nên, hắn ta lại trút hết tức giận sang người nàng.

Mi Lâm đương nhiên có thể nhận ra, do dung mạo có nét giống

với Mục Dã Lạc Mai, Mộ Dung Cảnh Hòa đối với A Đại khá tốt. Bản thân nàng không

dám nghĩ sẽ tranh giành sự sủng ái đó với A Đại, chỉ hi vọng không gặp phải tai

bay vạ gió gì là tốt rồi, sau đó có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp khó

khăn, cuối cùng là an toàn thoát thân.

Sau khi ra khỏi trướng, nàng thở phào một tiếng nhẹ nhõm, ngẩng

đầu nhìn vầng trăng sáng mờ và những ngôi sao lấp lánh, tính nhẩm thời gian,

còn mười ngày nữa là phải đi đổi thuốc giải rồi, chỉ không biết đợt đi săn này

có thể kết thúc trước lúc đó hay không.

Thanh Yến là một nội thị, khoảng hơn hai mươi, mặt mày trắng

trẻo. Nhìn có vẻ nhỏ hơn Mộ Dung Cảnh Hòa, nhưng kì thực lại lớn hơn vài tuổi.

Đại khái là những kẻ đã tự cung[1'>, lúc nào nhìn cũng trẻ trung hơn những người

bình thường.

[1'> Chỉ thái giám.

Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn chưa ngủ, hắn ta đương nhiên cũng chưa

ngủ, nhưng nghe đề nghị của Mi Lâm, mặt vẫn sầm lại, nhếch mắt lên, đi ra ngoài

một lúc lâu mới quay về, đặt lên bàn một đĩa thịt nướng nguội ngắt.

“Ăn đi.” Hắn nhếch cằm, gần như dùng lỗ mũi để nhìn Mi Lâm,

nói một cách cao ngạo.

Mi Lâm không hề để ý, chỉ nói câu cảm ơn.

“Đừng nghĩ rằng lên được giường của chủ nhân đã tự cho mình

là một nửa của chủ nhân…” Nàng lúc này đang cố gắng dùng dao xẻ những miếng thịt

nướng nguội ngắt, những lời giáo huấn cổ quái ấy bắt đầu vang lên.

“Công công dạy chí phải.” Mi Lâm không hề tức giận, dừng động

tác tay lại một lúc rồi mới ngoan ngoãn đáp. Tính khí của nàng đã bị làm cho

bình lặng kể từ khi còn ở nơi u ám đó, thái độ này của Thanh Yến chẳng thể khiến

nàng tức giận.

Thấy nàng như vậy, Thanh Yến nói thêm vài câu nữa, cảm thấy

mất hứng, sau đó tự động dừng lại.

Mi Lâm nhẹ tay, cố không để phát ra một tiếng động nào,

nhưng tốc độ không hề chậm, hoặc có thể coi là nhanh. Chưa hết một tuần trà,

nàng đã ăn xong đĩa thịt nướng.

Khi Thanh Yến nhìn thấy chiếc đĩa sạch bóng cũng kinh ngạc

há hốc miệng một lúc lâu.

“Ngươi đã không ăn gì mấy ngày rồi?” Sắc mặt hắn ta biến đổi

liên tục, cuối cùng không nhịn được phải thốt ra. Tuy là món thịt nướng nguội

ngắt, nhưng phần hắn đưa lên cũng đủ để ăn hai bữa, sao có thể nghĩ được nàng sẽ

ăn hết.

“Một ngày.” Mi Lâm cười, không muốn giải thích thêm, sau đó

hỏi: “Phiền công công chỉ giúp, chiếc đĩa này nô tì phải mang đi đâu?” Việc dọn

dẹp sau khi ăn đương nhiên không thể làm phiền đến hắn.

Sự lễ phép của nàng rõ ràng có tác dụng, Thanh Yến không làm

khó thêm nữa, xua xua tay: “Cứ đặt ở đó, ngày mai sẽ có người tới dọn.” Nói đoạn,

rồi như nhớ ra điều gì đó, nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân, nhíu mày: “Bộ dạng

thế này sao có thể hầu hạVương gia được?” Nói xong rồi đi ra ngoài.

Mi Lâm có chút ngỡ ngàng, cúi xuống nhìn bản thân lúc này mới

phát hiện do lăn lộn cả ngày trong rừng, bộ quần áo mặc trên người đã nhàu nhĩ

hết, còn dính trên đó đủ loại cành lá cỏ dại, xanh xanh vàng vàng lốm đốm. Nghĩ

đến lúc trước Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng hề chê trách, cứ thế ôm nàng vào lòng, Mi

Lâm chợt xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, đồng thời cũng hiểu ra ý nghĩa thực sự

khi hắn ta nói cả người mình toàn mùi hương hoa.

Khi nàng còn đang nghĩ ngợi linh tinh, Thanh Yến đã quay lại,

theo sau còn có hai tên đại hán mặc quần áo cấm vệ quân. Một người xách một

thùng gỗ lớn, một người gánh hai thùng nước nóng.

Ra lệnh cho hai người đặt đồ xuống, rồi cho đổ nước vào

trong, đợi bọn họ rời đi, hắn ta mới đem bộ quần áo và khăn tắm sạch sẽ trong

tay, đặt sang một bên, nói với Mi Lâm: “Tắm rửa cho sạch sẽ đi, đừng để người

khác nói người của Kinh Bắc vương phủ chúng ta không biết lễ nghĩa, nhìn như đứa

ăn mày bẩn thỉu vậy.”

Chưa đợi cho Mi Lâm trả lời, hắn ta đã nói thêm: “Tắm xong cứ

để nước đấy, tối nay ngươi ngủ lại đây một đêm. Ngày mai ta cho người dựng một

chiếc lều cho các ngươi.” V