
ồng ý, đồng ý cùng
anh đi Las Vegas, cùng anh đi đến chân trời góc biển, cùng anh đến đầu
bạc răng long, cả đời không rời xa anh.
Cô kiên quyết nói với bản thân: Đinh Tuyết Nhung à, đời người giống như canh bạc, gặp gỡ Lancer
cũng là một canh bạc trong cuộc đời. Đã quyết tâm thì mày nhất định phải tiến về phía trước, để chứng minh rằng mình là người chiến thắng, để cả đời không phải ân hận nuối tiếc!
Buổi tối hôm đó, với tất cả
trái tim chân thành của mình, Tuyết Nhung đã viết cho Lancer bức thư
điện tử dài nhất trong cuộc đời mình. Bức thư mở đầu như sau:
Lancer thân yêu! Anh đã từng nói với em rằng: Em đã bước vào trái tim anh,
nhưng lại không cho anh bước vào trái tim mình. Bây giờ, em muốn trao
cho anh chiếc chìa khóa mở cửa trái tim em. Nếu sau khi đọc hết bức thư
này mà anh không thay đổi ý định ban đầu, vẫn muốn cùng em đi Las Vegas, thì em sẽ đợi anh ở cửa lên máy bay đúng 10 giờ trưa ngày 23. 1. Chuyện về bà kỵ ngoại tôi
Muốn nói về bà kỵ ngoại, thì trước hết phải bắt đầu kể từ ông kỵ ngoại. Ông
kỵ ngoại của tôi họ Tô, gọi là Tô Hiền Lễ, là người huyện Giang An, Tứ
Xuyên. Do Tô gia là con cháu đời sau của Tô Tuần con trai Tô Đông Pha
đời Tống, nên cũng là dòng dõi thư hương, là một gia tộc lớn của vùng
đó. Vào năm chuyển giao cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX, ông kỵ ngoại của
tôi tham dự kỳ thi khoa cử toàn quốc của triều Thanh lúc bấy giờ đã đỗ
thám hoa (học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn thời xưa), lập tức nổi
danh trong thiên hạ. Đương nhiên, từ xưa đến giờ văn nhân Trung Quốc đều lấy việc “Học để làm quan” làm mục đích chính để dùi mài kinh sử, cho
nên ông kỵ ngoại tôi cũng thuận theo lý đó làm quan, bước vào con đường
hoạn lộ.
Do tuổi trẻ trí lớn tài cao, tiền đồ thênh thang, nên
hoàng thân quốc thích lúc đó thật không ngờ đã xem vị quan trẻ tuổi này
như con rể của mình, liền nhân lúc ông kỵ ngoại tôi vào triều đã gả bà
kỵ ngoại cho ông làm “chính phòng”. Có lẽ bạn cũng chưa thật hiểu “chính phòng” trong từ điển tiếng Trung Quốc có nghĩa là gì? Chế độ hôn nhân ở thế kỷ trước của Trung Quốc là chế độ “đa thê”, nói một cách thông tục
hơn thì đó chính là kiểu hôn nhân năm thê bảy thiếp. “Chính phòng” chính là người phụ nữ đầu tiên được người đàn ông cưới về nhà làm vợ, chỉ có
người này mới có thể được gọi là vợ, hiểu theo nghĩa đầy đủ của người
phương Tây, còn những người phụ nữ sau này tuy cũng được cưới về làm vợ, nhưng chỉ có thể gọi họ là thiếp, hoặc là vợ bé. Trong số những người
phụ nữ ấy, vợ được xem như là người đứng đầu. Trong gia đình, ngoài
chồng và mẹ chồng ra, người phụ nữ này sẽ là người có quyền lực cao
nhất.
Bà kỵ ngoại tôi là con gái của một vị quan đương triều
người dân tộc Mãn. Lúc đó, giới quý tộc Trung Quốc thường bị mọi người
gọi là “Con cháu Bát Kỳ” (người Bát Kỳ là người dân tộc Mãn của Trung
Quốc). Trong lịch sử Trung Quốc, sự thống trị của dân tộc Hán bị một dân tộc du mục gọi là “Mãn tộc” lật đổ, sau khi lật đổ triều Minh tiến vào
chiếm cứ Bắc Kinh, tất cả những vị thủ lĩnh Bát Kỳ có công trong việc
mang quân đánh trận của dân tộc Mãn, đều được phong quan tiến chức, trở
thành tầng lớp quý tộc thượng đẳng, bà kỵ ngoại của tôi là một người
xuất thân trong một gia đình quý tộc hiển hách như thế. Theo như lời của mẹ tôi nghe bà ngoại tôi và một số vị trưởng bối khác cùng tộc kể lại,
thì bà kỵ ngoại là một giai nhân tuyệt sắc, vô cùng xinh tươi duyên
dáng, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng ngần và dáng vẻ mềm mại tha
thướt. Nghe nói ông kỵ ngoại của tôi chọn trúng bà kỵ ngoại là bởi vì
đôi mắt của bà đã lọt vào tầm mắt của ông. Thậm chí có người còn nói,
ông đã vì đôi mắt ấy mà viết cả một bài thơ tình lãng mạn. Đôi mắt mà
vừa nhìn đã khiến ông kỵ ngoại tôi trúng tiếng sét ái tình, hồn siêu
phách lạc ấy chính là đôi mắt phượng của bà nói theo cách dân gian Trung Quốc thường nói.
Bạn nhất định sẽ vô cùng tò mò, thế nào là một
đôi mắt phượng? Thực ra bạn chỉ cần nhìn kỹ hơn một chút vào đôi mắt của tôi thì bạn sẽ phần nào hiểu được điều đó. Đó chính là kiểu mắt mà phía trên mí mắt nhìn giống như hai nhưng không phải là hai, còn ở phía bên
góc mắt giống như có một chiếc cánh nhỏ đang giương lên. Bắt đầu từ bà
kỵ ngoại tôi, mắt những người phụ nữ đời sau của gia tộc bao gồm cụ
ngoại, bà ngoại và mẹ tôi đều là mắt phượng.
Lại nói về chuyện
ông kỵ ngoại của tôi, có thể là do yếu tố di truyền mà ông và ông tổ Tô
Đông Pha Tô học sĩ có chút tính cách ngang bướng không phục tùng giống
nhau, tự cho mình là siêu phàm, có chút hoang tưởng tự đại, rốt cuộc
cũng có một ngày, do đắc tội với hoàng đế mà trong một đêm đã bị giáng
chức xuống làm quan ở vùng Vân Nam xa xôi hẻo lánh. Do lúc đó, Vân Nam
còn đang là một vùng đất hoang sơ, là nơi mà những gia tộc quý tộc không muốn đến đó ở, cho nên ông kỵ ngoại tôi đã đưa bà kỵ ngoại và những
người con của họ từ Bắc Kinh về sống ở quê nhà Tứ Xuyên, rồi sau đó ông
một mình đi Vân Nam.
Rời bỏ cuộc sống phồn hoa đô hội Bắc Kinh,
chuyển về sống ở vùng quê nghèo Tứ Xuyên hoang vắng, sự tư