XtGem Forum catalog
Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?

Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321805

Bình chọn: 7.5.00/10/180 lượt.

u nữa à =.=|||'>

Ngưu Nhu

Miên chạy đến bên người Dương Thuần Miễn, chỉ thấy Dương Thuần Miễn hai

mắt phun hỏa căm tức nhìn cô. Ngưu Nhu Miên chột dạ lẩm bẩm nói:“Bọn họ

cũng thật quá phận! Ít ra thì cũng phải chờ chúng chúng ta ngồi trên ô

tô trước rồi kéo đi chứ, ít ra cũng chở chúng ta đến cục cảnh sát đóng

tiền xe!” Thấy lửa giận trong mắt Dương Thuần Miễn càng ngày càng thịnh, cũng nhanh chóng thức thời chẳng dám nói nữa.

Dương Thuần

Miễn nghĩ rằng ngày hôm qua vì giận Ngưu Nhu Miên mà lái xe đụng đầu vào thùng rác ven đường hỏng rồi, hôm nay xe lại bị kéo đi rồi, lại hồi

tưởng lại lúc đầu mới gặp Ngưu Nhu Miên xe anh cũng bị chà đạp hai lần,

nhịn không được quát Ngưu Nhu Miên:“Hiện tại làm sao bây giờ? Xe của tôi có thù với cô sao? Mấy trăm vạn tệ của tôi không có hại gì nữ quỷ cô

mà!”

Ngưu Nhu

Miên nghĩ Dương Thuần Miễn quả thật là bị mình làm hại, vì thế quyệt

miệng, không tình nguyện nói:“Nghĩ biện pháp trở về không phải được rồi

sao!” Ngưu Nhu Miên kéo Dương Thuần Miễn vào một cửa hàng bán xe đạp,

mua một chiếc xe đạp mới, sau đó nói với Dương Thuần Miễn:“Thời tiết tốt tôi sẽ chạy xe đạp đi làm, hôm nay mua trước, tôi chở anh trở về!”

“Chẳng lẽ cô muốn cảnh sát cũng kéo tôi đến cục cảnh sát sao?” Dương Thuần Miễn liếc mắt nhìn yên sau, nói.

“Tôi nói anh là con tôi, chưa tới 6 tuổi, đã nhận được giấy chứng nhận người khổng

lồ!” Ngưu Nhu Miên chẳng thèm suy nghĩ nói ngay.

“Con?!” >_< Dương Thuần Miễn mặt đen đen.

“Được rồi

được rồi, chúng ta đi đường nhỏ đi, không chạy trên đường lớn được, đã

trễ thế này, một hồi cảnh sát còn phải tan sở nữa, ai biết được có gặp

được ông nào muốn hoàn thành chỉ tiêu túm luôn anh về không?” Thấy Dương Thuần Miễn sắc mặt vừa muốn đen nữa, Ngưu Nhu Miên nhanh chóng tiếp tục nói:“Được rồi, đừng đứng đấy chít chít méo mó nữa. Đi lên đi!” Ngưu Nhu Miên cưỡi lên xe, ý bảo Dương Thuần Miễn ngồi ở phía sau.

“Tôi chân quá dài, ngồi không thoải mái, tôi chở cô cho khỏe.” Dương Thuần Miễn thấy để cho một cô gái chở mình thật là mất mặt.

“Anh không biết ngồi xếp bằng ở phía sau à!”

Ngồi xếp bằng?! ==|||

Dương Thuần

Miễn mặt tối sầm, Ngưu Nhu Miên đã cưỡi xe chạy rồi, Dương Thuần Miễn

ngồi được ba bước hai bước lại giật một cái. Ngưu Nhu Miên vừa chạy xe

vừa nói:“Nếu ngồi xếp bằng không ngồi được, có thể ôm thắt lưng của

tôi.” Dương Thuần Miễn tuy rằng không ngồi xếp bằng được nhưng là nghĩ

đến ngồi xếp bằng có thể ôm thắt lưng Ngưu Nhu Miên, vì thế tính dê lại

nổi lên, thử ngồi xếp bằng ngồi ở phía sau, nhẹ nhàng đỡ lấy eo nhỏ của

Ngưu Nhu Miên, thời khắc khi chạm đến thắt lưng của Ngưu Nhu Miên, Ngưu

Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn hai người thân thể đồng thời khẽ run lên, trái tim tự dưng cảm thấy thật ngọt ngào.

Dương Thuần

Miễn lúc đầu còn nhẹ nhàng giúp đỡ Ngưu Nhu Miên, nhưng cái cảm giác mềm mại trên tay làm Dương Thuần Miễn có chút lâng lâng, cánh tay không tự

giác dần dần siết chặt. Mà Ngưu Nhu Miên cảm thấy lực đạo trên Dương

Thuần Miễn tay biến hóa, trong lòng vừa vui mừng lại kích động. Thất

thần một chút tự nhiên phía bên phải hẻm nhỏ đột nhiên lao ra một cậu

bé, Ngưu Nhu Miên tránh không kịp, xe lập tức ngã xuống. Mà Dương Thuần

Miễn ngồi xếp bằng hí mắt hưởng thụ cũng một đường đập đầu xuống đất,

Ngưu Nhu Miên cũng bị anh keo ngã xuống đất. Hai người ngã làm một đôi,

nửa ngày mới đứng lên nổi.

Dương Thuần

Miễn vừa xoa đầu vừa nghĩ chẳng hiểu tại sao cùng một chỗ với Ngưu Nhu

Miên lại dễ dàng gặp chuyện không may như vậy mãi, cái con nữ quỷ này.

Cậu bé kia sợ tới mức gói to trong tay rơi xuống đất, giờ phút này đang

ngồi xổm xuống nhặt bánh bao, đau lòng gần như rơi lệ. Tuy rằng Ngưu Nhu Miên vừa rồi vẫn chưa đụng vào cậu bé nhưng lúc này nghĩ là cậu bé bị

dọa sợ, vì thế bước lên phía trước,“Em trai, không có việc gì chứ?” Lúc

này, một người phụ nữ nông thôn chạy lại đây, nâng cậu bé dậy, vẻ mặt

thật có lỗi nói với Ngưu Nhu Miên:“Vừa rồi nó chạy trốn quá mau , hai cô cậu không có việc gì chứ?”

“Chúng ta

không có việc gì.” Ngưu Nhu Miên nói. Dương Thuần Miễn lúc này đã nâng

xe đạp dậy, đứng ở bên người Ngưu Nhu Miên. Người phụ nữ thế này mới yên tâm mang theo cậu bé đi trở về một chiếc xe ba bánh cũ nát bán quả

quýt. Trên xe có một tờ giấy cứng lớn, trên đấy viết mấy chữ “Quả quýt 5 tệ hai cân.”

Người phụ nữ ôm cậu bé ngồi vào xe ba bánh, cậu bé phủi phủi bánh bao, đưa cho người phụ nữ một cái, sau đó mình mồm to ăn một cái khác, vừa ăn vừa tính trẻ con hỏi người phụ nữ:“Mẹ ơi, còn bao lâu chúng ta mới được về nhà?!”

“Không lâu

nữa đâu, bán xong chúng ta trở về.” Người phụ nữ hiền lành vuốt tóc con, rao to :“5 tệ hai cân.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình đã sớm bị

đông lạnh đỏ bừng, trong mắt tràn đầy đau lòng, lại sửa hô:“5 tệ 3 cân.”

Ngưu Nhu Miên đi lên trước,“Đại tẩu, chúng ta mua quả quýt.”

“Bao nhiêu ạ?” Giọng nói của người phụ nữ tràn ngập vui sướng.

Ngưu Nhu

Miên nhìn nhìn quả quýt trên xe, phỏng chừng đại khái khoảng 5,6 cân, vì thế cười nói:“Nếu lấy hết có thể giảm giá chút không?”

“Vâng