
vâng,
có thể giảm giá ạ!” Người phụ nữ không ngừng đáp, thấy Ngưu Nhu Miên gật đầu, nhanh nhẹn đem quýt bỏ vài hai cái túi platis để cân. Quả quýt 5
cân mốt, Ngưu Nhu Miên đem một túi quýt để vào giỏ xe phía trước, một
khác túi nhét vào trong tay Dương Thuần Miễn, sau đó không đợi người phụ nữ tính tiền đã lấy ra 10 đồng tiền nhét vào trong tay người đàn bà,
nhảy lên yên xe, Dương Thuần Miễn cũng nhanh chóng cầm túi quýt ngồi vào yên sau.
Mãi đến lúc
không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia nữa, Dương Thuần Miễn mới nói:“Không thể tưởng được nữ quỷ như cô cũng có lúc thiện tâm nữa.” Ngưu Nhu Miên nói:“Mẹ tôi cũng là người buôn bán. Kỳ thật không phải vì ham giá rẻ mà mua, chính là biết cái loại tâm tình bán xong về nhà sớm
của bọn họ thôi. Mẹ tôi nói hoa quả nông thôn nếu trực tiếp bán sỉ thì
chỉ lấy mấy hào một cân, nhưng mình đến trong thành phố bán lại có thể
bán được mấy tệ một cân, vì thế rất nhiều người lái xe đến trong thành
phố tiền lời, nhưng vào một chuyến thành phố thì rất xa, vì thế cũng chỉ muốn bán xong rồi trở về. Mà vừa rồi người phụ nữ kia vẫn là xe ba
bánh.”
“Cô có phải là con mà mẹ cô nhặt được không vậy? Sao chẳng thấy giống gì cả.” Dương Thuần Miễn cảm khái nói.
“Ừ, đúng
rồi! Mẹ tôi ném anh sau đó nhặt được tôi. Ai mà không muốn chọn một đứa
bé thông minh mà nuôi chứ?!” Ngưu Nhu Miên quay đầu nhíu mày nhìn Dương
Thuần Miễn, quả nhiên nhìn thấy biểu tình quen thuộc của Dương Thuần
Miễn.“Đúng rồi, tôi chở mệt mỏi, tới anh chở đi.” Ngưu Nhu Miên nói xong dừng xe lại, Dương Thuần Miễn cũng không nghĩ nhiều, xuống xe, đem quýt đưa cho Ngưu Nhu Miên, tiếp nhận xe đạp ngẩng đầu vừa thấy, trước mặt
tự nhiên là một đoạn đường dốc thật là dốc, Dương Thuần Miễn sửng sốt
một chút sau đó bất đắc dĩ xoay người nhìn Ngưu Nhu Miên lại thấy Ngưu
Nhu Miên giương mắt, miễn cưỡng nói:“Anh không phải vận động viên sao?
Cho anh một cơ hội rèn luyện đấy, nhớ quý trọng nha.” Nói xong, Ngưu Nhu Miên đặt mông ngồi ở yên sau, một tay cầm túi quýt, một tay tự nhiên đỡ lấy thắt lưng Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên đỡ
như vậy, nhất thời lâng lâng, vui vẻ rạo rực leo lên xe.
Dương Thuần
Miễn số khổ đèo Ngưu Nhu Miên đi lên, vừa chạy vừa oán giận:“Cô nặng bao nhiêu kí vậy? Đi giảm béo đi!” Vừa mới dứt lời đã bị Ngưu Nhu Miên hung hăng nhéo vào hông một phen, đau gần chết. Cỡ 10’ sau, rốt cục cũng
chạy lên đến đỉnh, Ngưu Nhu Miên kêu Dương Thuần Miễn dừng xe. Nhìn con
đường âm u phía trước, Ngưu Nhu Miên nói với Dương Thuần Miễm:“Anh không biết chứ nghe nói này đoạn đường này có một con nữ quỷ chuyên bắt đàn
ông. Cho nên đàn ông lúc đi đoạn đường này nhất định phải lớn tiếng hô
to tên người yêu mình mới có thể đi qua, nếu không sẽ bị bắt mất đấy.”
Dương Thuần Miễn cười nhạt.
Ngưu Nhu
Miên đem túi quýt treo vào trên tay Dương Thuần Miễn, sau đó đứng ở yên
sau, gắt gao ôm cổ Dương Thuần Miễn, sau đó hưng phấn nói:“Xuống núi đi
thôi! Tôi sẽ ôm chặt anh, miễn cho anh bị nữ quỷ bắt đi! Chó GO!”
Dương Thuần
Miễn bị Ngưu Nhu Miên ôm tinh thần hăng lên, lập tức tăng tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Ngưu Nhu Miên càng ngày càng hưng phấn, thế nhưng một
tay mở ra, bày ra động tác TITANIC máu chó, hô to :“Dương Thuần Miễn!”
Dương Thuần Miễn trong lòng rung động muốn há miệng kêu to một tiếng
Ngưu Nhu Miên. Giây tiếp theo, hai người đột nhiên biến mất ở đường chân trời.
=.=|||
Hai người bị té sụp hố!
Hai người
lầm bầm chửi rủa từ trong cái hố đi ra.“Ai đào hố cũng không treo một
cái bảng cảnh báo nữ.a” Dương Thuần Miễn nói xong tự nhiên tay lại một
đến một cái tấm bảng, bất quá tấm bảng ngã trên mặt đất .“Mẹ nói, ai
thiếu đạo đức như vậy đem tấm bảng đụng ngã mà chẳng thèm dựng dậy nữa!”
“Đều tại anh hết, vừa rồi không kêu tên người yêu của anh, chúng ta thiếu chút nữa
bị nữ quỷ bắt đi.” Ngưu Nhu Miên oán giận nói.
“Ai nói tôi
không kêu!” Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên hưng trí nhìn về phía
anh, nói lãng sang chuyện khác:“Đều bởi vì cô, vừa rồi kêu chó GO, thế
này mới cái hố chết tiệt này này.”
“Sao lại có
chuyện đấy được!” Ngưu Nhu Miên vừa nói vừa đi nhặt lại quýt, Dương
Thuần Miễn cũng giúp đỡ Ngưu Nhu Miên đi nhặt lại quýt. May mắn hai
người chỉ là có chút trầy da, cũng không bị thương gì nặng. Dương Thuần
Miễn sờ sờ cái trán bị té của mình, trong lòng cân nhắc, cùng Ngưu Nhu
Miên đi ra ngoài chắc cần phải đề phòng sự cố ngoài ý muốn quá, không
được, ngày mai mình phải đi mua bảo hiểm Nhân Thọ mới được!
Xe đạp đã
hỏng không thể cưỡi, may mắn nhà cũng không phải rất xa. Dương Thuần
Miễn dắt cái xe đạp hỏng, Ngưu Nhu Miên tay cầm túi quýt, Ngưu Nhu Miên
miệng thì thầm :“ Xe đạp của tôi, xe đạp của tôi……” Dương Thuần Miễn lại là “Con đường sau này của tôi, con đường sau này của tôi……” Hai người
cứ như vậy một thân chật vật trở về nhà.
Trở lại nhà
trọ, Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn luân phiên giặt tắm sạch. Tắm
rửa xong, hai người ngồi ở sô pha dùng băng cá nhân dán miệng vết thương của đối phương.
“Ngày mai
tôi phải đi mua b