
làm thế nào
để có thể không còn đau khổ nữa, làm thế nào để quên đi tất cả?
...
“Đừng
đánh nữa, Thiều Trì, đừng đánh nữa!”. Nhìn Thiều Trì bị thương, cô sực quay về
với thực tại. Bằng tất cả sức lực của mình, cô lao đến giữ chặt lấy nắm đấm Lục
Thiều Trì toan vung lên.
Nhận ra
Dĩ Mạch, bàn tay anh khựng lại trong không trung. Thế nhưng, trong phút giây
anh do dự, nắm đấm của Vân Mộ Hàn đã kịp vung lên. Lục Thiều Trì không kịp
tránh, trong nháy mắt một mảng bầm tím hiện lên giữa mặt. Nỗi nhục bị tấn công
lại một lần nữa kích động anh, anh lạnh lùng đẩy tay cô ra.
Trong
giây phút đó, sự bình tĩnh và kiên cường cuối cùng trong cô đã bị sụp đổ. Dĩ
vãng như nước triều nhấn chìm cô vào đau đớn. Những ký ức cuồng dại quay trở
lại như những thước phim quay chậm, xé rách tâm can cô.
Anh gạt
cô ra, anh không màng đến cô nữa. Thiều Trì cũng không cần cô nữa ư? Hồi đó, cô
cũng dốc hết sức ôm chặt lấy bố như thế, hồi đó cô vẫn còn quá nhỏ, cô tưởng
rằng chỉ cần ôm chặt lấy bố thì ông sẽ ngừng lại. Nhưng ông đã gạt cô ra, và
nhảy xuống... Cô run rẩy, bơ vơ bất lực như cô bé con cô đơn trốn trong góc
tường hôm ấy. Ngày hôm ấy Vân Mộ Hàn lạnh lùng chia tay cô. Ngày hôm ấy cô mất
tất cả người thân.
Trên
thế giới này hoàn toàn không có chuyện cổ tích, vịt con xấu xí vẫn mãi là vịt
con xu xí, và cô chính là con vịt con bị nguyền rủa, bị xa lánh đó. Cô đã từng
ở rất gần hạnh phúc, nhưng rồi lại nhận ra tất cả chỉ là lâu đài cát trên biển.
Hôm qua, cô còn ngọt ngào tưởng mình là kẻ may mắn nhất thế giới. Hôm nay, tất
cả đã đảo điên.
Kẻ quen giả dối thì
bản thân mình cũng khó lòng thay đổi, làm sao có thể cứu vãn được đây?
Tuổi
mười sáu rực rỡ như hoa, nhưng với An Dĩ Mạch, món quà mà ông trời ban cho cô ở
cái tuổi đẹp nhất lại là cái chết của bố mẹ. Tận mắt nhìn thấy bố nhảy lầu tự
tử, những cành hòe giập nát, đống xe cộ tan hoang, rèm cửa quất phần phật trước
gió, mưa xối xả trên nền trời... Co mình bên cửa sổ, Dĩ Mạch không còn biết đến
tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, người cô ướt đẫm nước mưa...
Ngoài cửa sổ, bố đang nằm giữa đống
xe lộn xộn, máu đã được nước mưa xối sạch, trong không khí thoảng mùi hương hòe
man mát. Dĩ Mạch đứng dậy, nhìn xuống dưới, ông tựa như đang ngủ say. Mắt cô
nhòe đi, qua làn nước, cô như nhìn thấy nụ cười của mẹ. Mẹ, có phải là mẹ sẽ
không trách con nữa không?
Lục
Triệu Khôn cuối cùng cũng tìm thấy Dĩ Mạch trên tầng thượng khách sạn, ông
không rõ sao cô lại ở đây. Ông vừa lên sân thượng thì đã nhìn thấy một thân
hình mỏng manh đang tiến ra lan can. Lục Triệu Khôn vội lao đến, ôm lấy Dĩ
Mạch. Cơ thể cô lạnh toát khác thường, như ánh trăng nơi đáy giếng.
Cảnh
tượng vừa rồi khiến ông lo sợ, ông không dám nghĩ đến, nếu mình đến chậm một
bước thì mọi chuyện sẽ ra sao.
“Sao
cháu ngốc thế?”. Giọng ông nghiêm khắc pha vẻ xót thương.
“Mẹ đến
đón cháu đi đấy”. Dĩ Mạch chỉ ra sau lưng Lục Triệu Khôn, ông quay đầu lại, chỉ
có khoảng không tối đen như mực.
“Bố mẹ
đang chờ cháu, muộn rồi, bố mẹ sẽ giận cháu mất”. Giọng nói của cô đầy kiên
quyết, vùng vẫy đòi tiến ra lan can. Vẻ mặt cô khiến Lục Triệu Khôn thấy lạnh
buốt sống lưng, ông sợ điều tệ nhất sẽ đến.
“Không
phải đâu, cháu đi với chú Tin Nóng nhé, họ không giận cháu đâu”. Ông khom người
dỗ cô như dỗ trẻ
“Có
chứ, bố mẹ sẽ giận lắm! Bố hỏi cháu sao cả buổi tối không về nhà, nhưng cháu
không nói được. Nếu cháu nói ra, đám người đó sẽ đánh chết cháu mất, họ còn dọa
giết cả nhà cháu...”. Cô bỗng trở nên kích động, nước mắt túa ra đầm đìa.
“Ai? Ai
đánh cháu? Ai đe dọa cháu?”. Những câu nói không đầu không cuối của Dĩ Mạch làm
cho ông nghi ngờ, cô bé này đã bị đe dọa như thế nào?
“Không
được nói, không được nói cho ai hết. Cháu là người xấu, cháu không biết xấu hổ,
cháu làm việc mất mặt, đây là sự thật. Suỵt... chú cũng không được nói gì nhé”.
Dĩ Mạch lầm bầm, ánh mắt cô đờ đẫn vô hồn, Lục Triệu Khôn thấy xa lạ trước một
An Dĩ Mạch hồn xiêu phách lạc như thế này.
“Dĩ
Mạch, nói cho chú biết, chúng là ai?”.
“Chúng
là...”. Cô nhìn đăm đăm về phía xa, đột nhiên đôi đồng tử giãn to, ánh mắt đầy
nỗi hãi hùng. Móng tay cô cào xước Lục Triệu Khôn, vùng vẫy kêu la như phát
điên, “Cháu không biết, cháu không biết gì hết. Đừng đánh cháu...”.
“Được,
không nói nữa. Dĩ Mạch, bình tĩnh, cháu nhìn chú này, chú là chú Tin Nóng! Cháu
không quen chú à?”. Cô nhìn ông, trong ánh mắt vẫn đầy sợ hãi và xa lạ, tựa như
đang chìm đắm trong cơn mơ nào đó.
“Bí thư
Lục... cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi. Dưới nhà gay lắm, có khi phải đi bệnh
viện mất. Kìa...”. Thư ký hớt hơ hớt hải chạy lên sân thượng, đang định nói gì
thì nhìn thấy cô gái trong lòng Lục Triệu Khôn, ông bỗng im bặt.
“Anh
làm con bé sợ đấy. Đi xem xem cậu ta là ai”. Lời nói của Lục Triệu Khôn không
chút ấm áp.
“Anh ta
tên là Vân Mộ Hàn, sau khi tốt nghiệp đại học F thì sang Hàn Quốc du học, làm
việc ở Mỹ một thời gian, vừa mới trở về Vân Trạch để mở rộng hoạt động của công
ty, gần đây anh ta thường xuyên xuất hiệ