
viết của người Trung Quốc ấy, ta nghĩ nó có
nghĩa là an nhàn*
Mỗi lần khi
Hắc Trọng Minh trở về phòng, Mẫu Đơn đều đột nhiên cảm thấy căng thẳng,
mạnh mẽ khởi động tinh thần đối mặt hắn, lo lắng hắn sẽ đột nhiên quấy
rầy nàng, hay là đùa cợt nàng?
Nàng quyết
định trước tiên phải tìm biện pháp, bản thân có vẻ quá lo lắng hắn sẽ
làm cái gì, mặc kệ là quấy rầy hay là đùa cợt, bất kể hắn muốn làm cái
gì, nàng phải tìm ra phương pháp để ứng phó.
May mắn là
từ mấy ngày trước cho đến nay, Hắc Trọng Minh lu bu công việc nên không
có cơ hội ở lại trong phòng. Hắn luôn trở về khi nàng đã ngủ, và đi
trước khi nàng tỉnh lại, cho dù là trên đường trở về hay là trên đường
ra đi cũng đều rất vội vàng.
Mẫu Đơn nằm cứng đờ ở trên ghế, nhưng tư thế này thật sự không thoải mái.
Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc chịu không nổi nữa, đành phải lựa chọn một tư thế tương đối thoải mái hơn.
Tư thế này lại trùng hợp khiến cho tầm mắt của nàng nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra trong phòng tắm.
Hắc Trọng Minh đang đưa lưng về phía nàng, đang đứng tắm dưới vòi hoa sen lớn.
Hắn xoa xà phòng lên người, sau đó dùng nước ấm xối sạch bọt xà phòng trên người, tiện thể nhanh chóng gội sạch đầu tóc.
Thân thể hắn cường tráng rắn chắc, từ vùng lưng cơ bắp đến mông rồi đến bàn chân to
lớn, hoàn toàn không có bao nhiêu sẹo lồi. Bình thường thân thể ẩn giấu ở phía dưới Âu phục, thân hình ngăm đen cường tráng của hắn không giống
như bộ dáng của một người có thân phận và địa vị nên có.
Vả lại, trên thân thể hắn có rất nhiều vết thương.
Ở trên đùi của hắn có vết thương do súng gây ra. Trên tấm lưng rộng lớn còn có hai vết thương do bị dao chém..
Hắc Trọng Minh có rất nhiều kẻ thù.
Nàng hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác. Nhưng mà, khi ở dưới ngọn đèn sáng ngời
nhìn thấy vết thương cũ dữ tợn trên người hắn vẫn làm cho nàng cảm thấy
giật mình.
Lúc nàng vẫn còn đang nhìn chăm chú thì Hắc Trọng Minh khóa vòi nước, cầm lấy khăn mặt, chuẩn bị bước ra ngoài.
Vết sẹo sâu
có, cạn có, che kín hết thân hình ngăm đen cường tráng của hắn, có vết
rất lớn cũng có vết rất nhỏ, nằm rải rác không theo bất kỳ quy tắc,
trình tự nào, có chăng chính là những vết sẹo thẳng tắp với số lượng
thật nhiều.
Phong cách
của hắn thoải mái tự tại, hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng đang
ngồi một bên. Hắn mở cửa phòng thay quần áo, dùng tay gạt quần áo sang
một bên, sau đó chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng, vừa lau khô tóc
vừa trở về phòng.
Ngay lúc hắn đem bộ quần áo thể thao đặt trên giường thì cặp mắt đen kia nhìn chằm
chằm vào ánh mắt của nàng. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay to của Hắc
Trong Minh đang cầm khăn lau khô tóc cũng tạm dừng trong một vài giây.
Sau đó, hắn nhíu mày.
Mẫu Đơn bị bắt gặp tại trận, không kịp di chuyển tầm mắt, cố gắng kiên cường trấn tĩnh bản thân, tiếp tục nhìn Hắc Trọng Minh.
Hắn nhếch
khóe miệng, tiếp tục lau khô mái tóc đen của mình, nhưng động tác bỗng
dưng chậm lại, những bọt nước trên người hắn còn chưa được lau khô, bởi
vì động tác của hắn mà làm cho những bọt nước kia chảy dọc xuống thân
hình cơ bắp cường trắng của hắn.
Nhiệt độ bên trong phòng, từng chút….từng chút….tăng lên thêm mấy độ.
Nàng bất lực nhìn hắn dùng khăn mặt lau ngực, lau cánh tay, sau đó lau xuống bụng và đùi, còn có vật nam tính của hắn đang dựng đứng lên hùng vĩ.
Động tác của hắn cũng không hề có ý khiêu khích.
Hắn chỉ là đang lau chùi cơ thể.
Nhưng một
luồng nhiệt khô nóng vẫn tập kích ở bụng và cổ của Mẫu Đơn, nàng nắm
chặt tấm thảm lông, ngượng ngùng muốn dời tầm mắt, nhưng lại không biết
tại sao lại không thể nào làm được, giống như đang bị người ta hạ bùa
mê, cứ nhìn hắn thong thả lau chùi thân thể.
Tuy rằng
khoảng cách giữa hai người đến vài thước, nhưng nàng lại không có cách
nào hít thở được, chỉ cảm thấy bản thân như đang bị một đôi bàn tay to
lớn vô hình siết chặt lấy suy nghĩ và tầm mắt.
Cuối cùng Hắc Trọng Minh cũng lau khô chính mình.
Hắn cầm khăn mặt trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, vật nam tính giữa
hai chân dựng lên sừng sững, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng.
Tim Mẫu Đơn
đập liên hồi, chỉ cảm thấy môi lưỡi khô nóng, suy yếu không thể nhúc
nhích. Nhưng nàng không thể xác định nguyên nhân tạo nên sự suy yếu này
là do vết thương trên vai hay là vì nàng đang ở trước mặt hắn.
Thân thể suy yếu của nàng lại hưởng ứng dục vọng của hắn. Nàng có thể cảm giác được, đôi nụ hoa mẫn cảm dưới lớp áo ngủ đã săn cứng lại và đứng thẳng lên,
mà hắn nhất định là đã nhìn thấy.
Vốn dĩ Mẫu Đơn nghĩ Hắc Trọng Minh nhất định sẽ tiến đến phía trước, đòi hỏi thân thể của nàng đáp ứng hắn.
Vết thương
của nàng tuy rằng còn chưa được tốt lắm, nhưng hắn là một người đàn ông
có ham muốn rất mạnh, nếu hắn thật sự muốn nàng, nàng không có cách nào
cự tuyệt, nàng cũng không thể phản kháng.
Vì nhiệm vụ, nàng nhất định phải chịu đựng.
Nhưng Hắc
Trọng Minh lại không có tiến lên, hắn chỉ là nhìn nàng, sau đó buông
khăn mặt trong tay ra, xoay người cầm lấy quần áo trên giường, chậm rãi
mặc