
ng đơn giản như vậy.
Cho nên hắn
phái Nguyễn Lão Thất tiếp tục điều tra, lần theo dấu vết để tìm ra chân
tướng của tên bắn lén, ngoài ra còn có một sự việc nấn ná trong lòng
hắn, dần dần trở thành một nỗi nghi ngờ quan trọng.
Nguyễn Lão
Thất là một trong số những thủ hạ của hắn, đồng thời cũng là thám tử
xuất sắc nhất của hắn, bất kể là tin tức tình báo gì, hoặc là những
người đã bị lãng quên, những chuyện xưa cũ bị chôn vùi vào quá khứ, chỉ
cần Nguyễn Lão Thất ra tay thì đều có thể điều tra ra manh mối.
“Tất cả đã điều tra rõ ràng.” Giọng nói của Nguyễn Lão Thất ngày càng khàn, vừa nói chuyện vừa phát ra vài
tiếng ho khan. Có một ít vết máu nhuộm đỏ khóe miệng của ông, sau đó bị
ông dùng mu bàn tay lau đi.
Hắc Trọng Minh vẫn im lặng không lên tiếng mãi cho đến khi cơn ho khan kia chấm dứt, sau đó hắn mới hỏi:
“Có gặp phiền phức gì không?”
“Có người không hy vọng việc này được làm sáng tỏ cho nên những người biết rõ nội tình dường như đều đã bị diệt khẩu.” Nguyễn Lão Thất báo cáo tình hình một cách qua loa sơ sài, đây cũng chính là
thói quen của ông mỗi khi đi điều tra tình báo gặp phải chuyện nguy
hiểm, ông cho tay vào trong lòng ngực lấy ra một tập tài liệu giấu trong người đặt ở trên bàn làm việc.
“Vất vả rồi.” Hắc Trọng Minh tiếp nhận tập tài liệu, ánh mắt đen lợi hại đảo qua từng câu chữ trong tài liệu, phơi bày ra những bí mật đã bị người ta cố ý che
đậy thật sâu.
Sau khi bàn giao tài liệu Nguyễn Lão Thất vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Tiên sinh, tiền của tôi đâu?” Ông vươn cánh tay gầy gò ra, ánh mắt sáng dị thường, cơ thể bởi vì dùng quá nhiều thuốc mà run lên nhè nhẹ.
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên, cất giọng nói.
“Lão Trương.”
Lão quản gia cúi đầu, từng bước tiến về phía trước:
“Dạ.”
“Mang Nguyễn Lão Thất đi lĩnh thưởng.”
“Dạ.” Lão quản gia còn chưa có di chuyển thì Nguyễn Lão Thất lại mở miệng:
“Tôi bị thương.” Ông liếm đôi môi khô nứt:
“Cho nên, lần này tôi muốn tiền thưởng gấp đôi.” Hắc Trọng Minh buông văn kiện trong tay xuống, đáp ứng điều kiện của ông một cách vô cùng sảng khoái.
“Được.” Có được phần văn kiện này thì bỏ ra bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.
Sau khi nhận được sự cho phép của chủ nhân, lão quản gia mới dẫn Nguyễn Lão Thất rời khỏi thư phòng.
Bước chân
của lão quản gia thì từ từ, chầm chậm trong khi bước chân của Nguyễn Lão Thất thì cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng tiếng bước chân của hai người bọn họ
đều bị tấm thảm dưới chân hấp thu hết.
Khi cánh cửa thư phòng bị đóng lại lần thứ hai thì sự chú ý của Hắc Trọng Minh lại
trở về với tập văn kiện, trong con ngươi đen u ám lóe lên ánh sáng bí
ẩn.
Trong văn
kiện có ghi chép lại, Kim gia có bốn người hộ vệ được dồn hết tâm sức,
chọn lựa kỹ càng, được huấn luyện trong nhiều năm để trở thành trợ thủ
đắc lực của Giang Thành. Sau khi Giang Thành bị bệnh nặng thì bọn họ đi
theo giúp đỡ Kim Ngọc Tú để ổn định giang sơn của Kim gia. Lai lịch và
thân thế của bọn họ đều được ghi chép cẩn thận, bên trong tập văn kiện,
không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Lãng Thần,
hai mươi chín tuổi, là hộ vệ bên cạnh Giang Thành, có hắn bảo hộ chẳng
khác gì tường đồng thiết vách, không ai có thể làm bị thương chủ nhân
Kim gia của hắn dù chỉ là một sợi tóc.
Sở Lãng, hai mươi tám tuổi, nắm trong tay tất cả sổ sách ghi chép của Kim gia, vô số sản nghiệp và công việc buôn bán làm ăn của Kim gia đều do hắn ra mặt
giải quyết, nhưng ở nội thành Thượng Hải tiếng tăm phóng đãng của hắn so với đầu óc khôn khéo càng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc hơn.
Liễu Vũ,
không rõ tuổi, vẻ mặt anh tuấn nhưng tái nhợt, xem ra giống như là một
người thanh niên trẻ tuổi, hắn cũng là chuyên gia tình báo của Kim gia.
Từng có người sau khi uống say mở miệng trêu chọc, dùng tay cợt nhã đụng chạm hắn, hắn ngay lập tức bẻ gãy hai tay.
Thanh Phong, không rõ tuổi, là người duy nhất che mặt trong bốn người bọn họ, trách
nhiệm bảo vệ Kim Ngọc Tú là do Thanh Phong phụ trách, trong bốn người hộ vệ chỉ có Thanh Phong mới có tư cách ra vào và ở lại phòng ngủ của Kim
Ngọc Tú.
Bốn người
này, đều là sau khi trở thành cô nhi, mới được mang tới gia nhập Kim
gia, bọn họ không có gì vướng bận, cho nên được huấn luyện chỉ trung
thành với chủ nhân Kim gia, chấp nhận hy sinh tất cả, kể cả tính mạng
cũng không tiếc.
Đã từng cùng Kim gia tranh chấp nhiều lần, Hắc Trọng Minh tự nhiên cũng từng giao thủ qua với bốn người này.
Bốn người võ nghệ không hề tầm thường, còn từng lẻn vào Hắc gia, âm mưu trộm đồ
trong két sắt, muốn lấy hiệp định bí mật mà Hắc Trọng Minh kí với người
nước ngoài, dự định phá hỏng giao dịch kia, để Kim gia trở thành ngư ông đắc lợi.
Đúng vào lần hành động đó, lại bị Hắc Trọng Minh phát hiện, trong khi hắn bị bốn
người bao vây, hắn không những không thua, không chỉ uy hiếp bốn người,
còn thuận tay rút dao nhỏ, mạnh mẽ đâm vào ngực một người trong bọn họ.
Nhớ lại chuyện xảy ra hơn một năm trước, trận ác chiến ban đêm kia, hắn từ từ mở bàn tay ra.
Đến nay hắn
còn nhớ rõ, cảm xúc khi đâm một dao, người bị hắn đâm vào,