
cặp mắt ở
ngoài khăn che mặt, hai mắt trong suốt hoảng loạn và phẫn nộ . Thanh
Phong bị đao đâm vào ngực, cũng không đau kêu ra tiếng, mà là oán hận
trừng mắt hắn, còn không quên ra tay phản kích.
Sau đêm hôm
đó, Thanh Phong dường như biến mất hoàn toàn, không bao giờ hiện thân
nữa, cho dù là nơi Kim Ngọc Tú đi giao thiệp công khai, hộ vệ bên người, cũng là Lãng Thần, mà không phải là Thanh Phong.
Đã hơn một năm.
Một khoảng thời gian đủ để bày tính nhiều chuyện.
Bỗng dưng, khóe miệng Hắc Trọng Minh cong lên, im lặng nở nụ cười.
Thanh Phong, Thanh Phong.
Ở trong lòng hắn, lặp đi lặp lại hai chữ này, lúc này mới nhớ tới, cặp mắt quật cường kia kỳ thật giống như đã từng quen biết.
Mà vết sẹo
do dao hắn để lại, cũng xác thực suy đoán của hắn, bằng chứng này đã nói hết toàn bộ chân tướng, đúng là một sắp xếp công phu.
Nhưng mà sắp xếp công phu này, vẫn không lừa gạt được trực giác hơn người của hắn.
Hắc Trọng
Minh đặt văn kiện xuống, chỉ lấy ra văn kiện của một người. Bên trong
văn kiện, có ảnh cũ của Thanh Phong, có khăn che mặt, trước khi khom
người lên xe, bị người ta lén lút chụp, ánh mắt kia sáng như đèn đường,
lại giống như sao sớm.
Hắn đi đến
phía trước cửa sổ, nhìn ánh sáng rực rỡ lúc sớm mai, nhìn kỹ người trong ảnh kia, khóe miệng lại nhếch lên một lần nữa, hiếm thấy khóe miệng hắn lại rộng như thế.
“Thanh Phong.” Âm thanh thấp trầm, giọng điệu du dương thân thiết, từ từ nói ra tên này.
Hơi nước mù
mịt, ấm áp, cũng kèm theo một tầng hơi mỏng ướt át. mùi hoa thanh nhã
bay tản ra trong không khí, dường như mang theo hương vị của cơn mưa
tháng ba.
Mẫu Đơn ở
trong bồn tắm, thân thể khoan khoái, để nước ấm tùy ý chảy, làm ấm chân
tay cứng ngắc lạnh như băng sau khi bị thương, tuy rằng nàng được chăm
sóc tốt, nhưng mùa đông giá lạnh, miệng vết thương mặc dù đã khỏi hẳn
nhưng mất máu quá nhiều, vẫn ảnh hưởng chút ít đến sức khỏe của nàng.
Hơn nữa,
ngày trước nàng chẳng phân biệt được xuân hạ thu đông, ngày ngày luyện
quyền, chưa từng chậm trễ. Mà sau khi đến Hắc gia, vì phải dè chừng,
luyện tập của nàng hoàn toàn xao nhãng.
Vòi nước hoa sen, không ngừng phun ra nước ấm, chảy vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm này
rất lớn và thoải mái, đường uốn lượn tinh xảo, bốn góc phía dưới, là bàn tay của các con thú được đúc bằng đồng thau, nghe nói là Hắc Trọng Minh phái riêng người mua từ Pháp về, mức độ xa xỉ, quả thực làm người ta
líu lưỡi.
Người đàn ông này, thật sự rất biết cách hưởng thụ.
Cuộc sống an nhàn xa xỉ, thực sự dễ dàng làm cho người ta sa đọa, nàng càng lúc càng quen, như thế này giống như đã được nuông chiều từ bé. Nếu nàng là
người phụ nữ bình thường, có lẽ đã sớm phục tùng hoàn toàn, chìm đắm
trong cuộc sống này.
Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào nơi nước ấm tiếp tục phun ra, lại chảy vào trong bồn tắm
lớn. Nước ấm tràn ra, tràn đầy vào bồn tắm lớn, theo rìa trơn nhẵn chảy
ra.
Nhưng nàng
khác với những người phụ nữ khác, nàng đi vào nơi này, là có mục đích
khác. Về điểm này, nàng hoàn toàn không dám quên.
Cho đến khi
thân mình rét run, được nước ấm thấm vào đã nóng lên, nàng mới di chuyển thân thể, chống vào cạnh bồn tắm lớn, chuẩn bị đứng dậy, rời khỏi bồn
nước ấm này.
“Đừng đứng lên.” Tiếng nói khàn đặc của đàn ông từ ngoài truyền đến.
Mẫu Đơn đột
nhiên cả kinh, thân mình hồng hào vì được ngâm nước nóng, rầm một tiếng, lại lại lần nữa chui vào trong nước. Nàng kinh ngạc quay đầu, thấy
không biết khi nào Hắc Trọng Minh đã đi tới cửa phòng tắm.
Thân hình
cao lớn của hắn, dường như là được đúc ra từ khuôn, khuôn mặt tuấn tú
trên đó nở nụ cười mang theo một tia đam mê. Hắn dựa vào khung cửa, dáng vẻ thoải mái, con ngươi đen xuyên thấu mặt nước, xem ra nàng khó có thể che dấu cơ thể lõa lồ, trần trụi của mình.
“Anh đi vào làm gì vậy?” Đôi mắt kia cứ nhìn chăm chăm làm nàng không được tự nhiên, nhịn không được càng vùi vào trong bồn tắm.
Nước ngập
qua bả vai của nàng, phía trên mặt nước chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn,
mái tóc đen tuy rằng đã búi lên, nhưng vẫn là có vài tia rơi xuống, bởi
vì hơi nước bốc lên nên dán chặt trên má nàng.
“Tắm rửa.” Hắc Trọng Minh nhíu mày trả lời, đôi môi khẽ nhếch lên.
Tâm tình của hắn, hình như rất tốt.
“Nơi này đã có người.” Nàng cố ý nhắc nhở.
Hắn không có nhượng bộ, ngược lại chỉ ra một sự thật.
“Bồn tắm đủ lớn.” Bồn tắm lớn thì sao?
Mẫu Đơn trừng mắt hắn, thân mình ở trong nước ấm bỗng dưng cứng đờ.
Trong lúc
dưỡng thương ở đây, hắn không có chạm vào nàng, nhưng trong lòng nàng
hiểu, chờ khi thương thế nàng khỏi hẳn, quan hệ với hắn cũng là chuyện
không sớm thì muộn.
Thực tết là Hắc Trọng Minh lâu như vậy không có đòi hỏi thân thể của nàng, đã đủ
làm cho nàng kinh ngạc, mặc dù ở trên phương diện nam nữ, nàng không có
nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng biết, hắn là một người có dục vọng mãnh
liệt, là một người đàn ông nhiều ham muốn.
Nhưng bồn tắm lớn thì sao chứ?
Nàng cắn chặt đôi môi cánh hoa đỏ hồng của mình.
Có lẽ, nàng
không nên cảm thấy kinh ngạc, lúc trước ở cửa hiệu quần áo, sau khi
khiến nhân viên cửa hà