Polaroid
Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322492

Bình chọn: 10.00/10/249 lượt.

vào.

Từ đầu tới cuối tầm mắt của hắn không hề rời khỏi người nàng.

Sau khi hắn

mặt xong bộ đồng phục thể thao, che khuất đi thân thể cường tráng gợi

cảm, nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn, không thể di chuyển tầm mắt của mình.

Cho dù mặc xong quần áo, phần hạ thể của hắn vẫn còn nhô cao, có thể

nhìn thấy rất rõ ràng.

Sau đó, Hắc Trọng Minh đi về phía nàng.

Trong nháy mắt mà tim Mẫu Đơn đập thật nhanh, cứ như vừa chạy xong mười dặm đường dài ~ 16 km.

Nhưng mà hắn chỉ vươn tay mở ra bát canh bổ đặt trên bàn trà. Thật ra bát canh bổ

này sớm đã nguội lạnh,một bát canh đầy tràn, ngay cả một tí xíu cũng

không có vơi đi.

Ngay cả một ngụm nàng cũng chưa uống.

“Tại sao không uống?” Hắn hỏi.

Bởi vì hắn

tới gần làm cho nàng dường như không thể suy nghĩ, thị giác bị kích động vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến nàng. Đầu óc nàng hỗn loạn, sau một lúc mới

biện pháp khôi phục tinh thần lại lần nữa.

“Em, em thấy nhạt miệng, không muốn uống.”

“Chờ một chút tôi cho người hâm nóng lại.” Hắn không cho phép nàng cự tuyệt, đem bát canh để lại ở phía sau, nâng tay cầm lấy cằm của nàng.

Mẫu Đơn bị

bắt ngẩng đầu lên, ngước nhìn Hắc Trọng Minh, cảm giác được hắn lấy ngón tay cái thô ráp xoa nhẹ lên đôi môi khô lạnh của nàng.

Ánh mắt đen u tối của hắn nhìn chằm chằm nàng, khàn giọng nói: “Tôi không thích phụ nữ quá gầy đâu.” Sau đó hắn cúi đầu hôn nàng.

Nàng thở hổn hển, cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình, cảm nhận được

chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của hắn đang liếm đôi môi nàng, cẩn thận mút liếm từ ngoài vào trong, dụ dỗ nàng hé miệng ra, tiếp nhận hắn.

Nếu so sánh

với những nụ hôn trước đây thì nụ hôn này dịu dàng đến không ngờ, nhưng cũng chính nụ hôn này lại làm cho nàng không ngừng run sợ.

Hai tay Mẫu

Đơn dùng sức nắm chặt lấy thảm lông không dám buông ra, chỉ sợ bản thân

không kiềm chế được sẽ dùng hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn.

Lúc môi lưỡi Hắc Trọng Minh cùng nàng dây dưa, cảm giác ướt át cùng thô ráp hòa

quyện lẫn nhau thật sự quá mức thân mật, làm cho nàng hoảng hốt lo sợ,

nhưng lại nhịn không được mà đắm chìm trong sự thân mật này.

Cuối cùng, khi môi hắn rời khỏi, nàng dường như muốn phát ra tiếng thở dài.

“Sắc mặt như vậy trông khá hơn rất nhiều.” Hắc Trọng Minh nhìn nàng, giọng nói có chút khàn khàn, các ngón tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má ửng hồng của nàng.

Mẫu Đơn có

chút ngỡ ngàng, chỉ biết nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mê hoặc của người

đàn ông trước mắt, sau đó lại thấy hắn buông tay ra, không hề liếc nhìn

nàng một cái, cũng không quay đầu lại, xoay người bước ra ngoài.

Trước khi bước ra khỏi cửa, hắn mới thốt ra một câu, không cho phép người khác cãi lại mệnh lệnh của mình.

“Uống hết canh nóng đi, không được chừa lại.”

Lúc sáng sớm, trong thư phòng còn quanh quẩn mùi hương cà phê nhàn nhạt.

Trên bàn làm việc còn đặt vài tờ báo, trước khi đưa đến đây đã được kiểm tra qua nên có dấu tay.

Khi cà phê trong tách chỉ còn một ít, thì truyền đến tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.

“Vào đi.” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói, vẫn chăm chú đọc báo, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Quản gia mở cửa bước vào, cung kính cúi đầu:

“Tiên sinh.”

“Chuyện gì?”

“Nguyễn Lão Thất đã trở lại, đang chờ ở bên ngoài.”

Con ngươi

đen u ám cuối cùng cũng rời khỏi tờ báo. Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên,

hơi nheo mắt lại, thuận tay đem tờ báo mới đọc được một nửa đặt lên bàn

làm việc. Có rất ít người có thể làm gián đoạn thói quen đọc sách vào

buổi sáng của hắn, nhưng Nguyễn Lão Thất lại là một trong số ít những

người đó.

Huống chi trên người Nguyễn Lão Thất nhất định đã có được những thông tin tình báo mà hắn khẩn trương muốn biết.

“Để cho ông ta vào.”

“Vâng.” Quản gia lui ra ngoài, một lát sau liền dẫn theo một người đàn ông trung niên trở lại thư phòng.

Người đàn

ông trung niên hai má hóp lại, thân hình gầy như cây sậy, cho dù mặc

quần áo dày cộm nhưng cả người vẫn gầy, dường như chỉ cần một cơn gió

thổi qua là sẽ ngã. Tuy rằng đã bước vào phòng nhưng bả vai ông vẫn

thẳng đứng, hai tay vẫn đút sâu trong túi quần có vẻ như cực kỳ lạnh.

“Tiên sinh.” Nguyễn Lão Thất mở miệng, giọng nói vô cùng cọc cằn, thô lỗ.

Khủy tay của Hắc Trọng Minh gác ở hai bên tay vịn của ghế, mười ngón tay giao nhau, nhìn người đàn ông đứng trước bàn:

“Mọi chuyện làm đến đâu rồi?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Tay súng bắn lén Mẫu Đơn lúc trước đã nhanh bị tìm thấy, nhưng khi tìm được tay súng kia thì hắn đã thành một xác chết lạnh như băng rồi.

Sau khi nghiệm chứng, thì phát hiện thời gian tử vong của tay súng đó cách thời gian Mẫu Đơn bị bắn không đến nửa giờ.

Có người ở

trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã kịp ra tay giết người diệt khẩu. Điều tra dựa vào thân phận và hình dáng của tay súng chỉ biết được

người đàn ông này mới vừa từ Quảng Châu đến Thượng Hải không được bao

lâu, trước đây từng có quen biết, qua lại với Tiêu Luyện Mặc.

Dựa theo những chứng cứ đã thu thập được, tất cả đều ám chỉ kẻ chủ mưu đứng phía sau chuyện này là Tiêu Luyện Mặc.

Thế nhưng Hắc Trọng Minh lại cảm thấy mọi chuyện đều khô