
yếm đồ sứ tinh xảo.
Trong đôi
mắt đen u ám kia, phản chiếu rõ ràng biểu hiện không biết phải làm sao
của nàng. Trong khoảnh khắc này Mẫu Đơn còn tưởng rằng, hắn sẽ cúi đầu
hôn nàng.
Nhưng đột nhiên bốn phía vang lên tiếng vỗ tay, phá vỡ bầu không khí vừa mới bắt đầu nổi lên .
Người đi đầu vỗ tay với khuôn mặt tươi cười là Nelson.Hắn lấy cây gậy dài kẹp ở
nách, vẻ mặt vui mừng, vừa vỗ tay, vừa tán thưởng .
“Thật đẹp, thật đẹp . Đây là điệu nhảy nóng bỏng và kích tình nhất mà ta từng thấy.” Hắn nói.
Khuôn mặt Hắc Trọng Minh khôi phục lại vẻ hờ hững, thậm chí trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng đã khôi phục lại.
“Ngài quá khen rồi.” Hắn thản nhiên nói.
“Như vậy, điệu nhảy tiếp theo của Mẫu Đơn tiểu thư, hẳn là nên đến phiên ta chứ?” Nelson hỏi, trong ánh mắt xanh biếc chất chứa chờ mong.
Là ảo giác của nàng, hay là Hắc Trọng Minh ớ bên cạnh thật sự nhấp nháy ánh mắt cương ngạnh?
“Đương nhiên.” Hắn không có nhìn nàng, vẻ mặt vẫn ung dung như vậy, không chút do dự buông tay nàng ra, đem nàng đưa đến trong tay Nelson.
Không biết
sao, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy ngực căng thẳng. Có loại cảm xúc xa lạ khó có
thể nắm bắt, hình ảnh Hắc Trọng Minh buông tay, lặng lẽ hiện lên trong
lòng.
Nàng cũng không hiểu được, đó là loại cảm xúc gì.
Âm nhạc lần
thứ hai vang lên, nàng không có nhiều thời gian để tự hỏi, chỉ có thể
miễn cưỡng bản thân, lần thứ hai hé ra nụ cười, theo Nelson bước vào sân nhảy bắt đầu khiêu vũ.
Âm nhạc dịu
dàng, lần thứ hai tràn ra xung quanh sàn nhảy. Sân nhảy trở nên trống
rỗng, mọi người dừng nhảy mấy khúc, bắt đầu bận rộn hoạt động xã giao.
Thức ăn
ngon, rượu ngon, cùng với âm nhạc uyển chuyển, thật ra chỉ là một tấm
bình phong, mọi người đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay chính là
vì giao tiếp, buôn bán, để dò xét tin tức, hoặc là đàm phán các khả năng hợp tác.
Lúc mọi
người phân tán ra thành nhiều nhóm nhỏ, chỉ có Hắc Trọng Minh và Nelson
vẫn ung dung ngồi ở bàn chính, thưởng thức hương vị của rượu ngon.
Mọi người giống như là cố ý muốn tránh xa họ, ngay cả bàn bên cạnh cũng trống rỗng, chỉ còn hai người bọn họ.
Tuy rằng
Nelson hòa ái dễ gần, hài hước dí dỏm, là nhân vật rất được hoan nghênh
trong giới thượng lưu, nhưng Hắc Trọng Minh cũng là nhân vật làm cho mọi người e sợ, tránh né còn không kịp, quyền thế của hắn, cùng với người
của hắn, đều không giấu được nguy hiểm, làm cho người ta không dám tới
gần.
Uống rượu vang đỏ, Nelson thở dài một tiếng.
“Mẫu Đơn rất đẹp.”
Hắc Trọng Minh nhướng mày, cũng không có mở miệng.
“Nên nói như thế nào đây? A, cô ấy rất đặc biệt, khác hẳn với những người đàn bà khác.” Nelson dựa vào cây gậy dài, nhớ lại cặp mắt trong suốt kia, không cố ý che dấu tình cảm. Người phụ nữ này, dường như đang che dấu một bí mật
quan trọng.
Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Hắc Báo, tặng cô ấy cho tôi đi!” giọng điệu Nelson thoải mái giống như là thứ hắn yêu cầu chỉ là một ly rượu trên bàn.
Mẫu Đơn rời
khỏi phòng hóa trang, đi trở về bên cạnh bàn chính, đúng lúc nghe thấy
những lời này của Nelson. Ngực nàng thắt lại, căng thẳng đến mức không
thể thở được, chỉ có thể nhìn chằm chằm bàn chính, chờ người đàn ông kia mở miệng trả lời.
Thính giác
Hắc Trọng Minh nhạy bén, đã sớm phát hiện nàng tới gần. Hắn thong thả
quay đầu lại, vẻ mặt mê hoặc, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm
vào mắt nàng, cuối cùng mới thản nhiên nói:
“Sau này hãy nói, chờ sau khi tôi chán ghét đã.” Hắn trả lời Nelson, nhưng tầm mắt còn đang trên người nàng.
Không biết
sao, sau khi Hắc Trọng Minh cự tuyệt, ngực Mẫu Đơn ngược lại càng khó
chịu. Cái loại tình cảm vừa mới nảy sinh trong sàn nhảy, nhanh chóng
được nàng thu lại, lời nói của hắn, ánh mắt hắn, đè nặng lòng nàng.
Đây là cảm xúc gì?
Thất vọng? Hay là mất mát?
Càng khó lý giải chính là, vì sao nàng lại đối với Hắc Trọng Minh sinh ra loại tình cảm không hiểu được này?
Lúc Mẫu Đơn
còn đang hoang mang, hai người đàn ông ở bàn chính, đồng thời đứng lên.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn, có một cô gái tuyệt đẹp đi tới bàn chính.
“Người phụ nữ xinh đẹp kia là Lãm Ngữ Mi phải không?” Nelson thấp giọng hỏi, nhìn không chớp mắt.
Hắc Trọng Minh thản nhiên trả lời:
“Bà ta chính là Kim Ngọc Tú.” Nelson không yên lòng gật đầu. Nửa giây sau mới phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú sợ hãi.
“Kim Ngọc Tú? Vợ của Giang Thành? Người đàn bà kia là Kim Ngọc Tú?”
“Đúng vậy.” Giang Thành và Kim Ngọc Tú, ở Thượng Hải có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu.
Kim Ngọc Tú
là cháu gái của bô lão tiền triều. Kim gia là gia tộc đại diện cho thế
lực của chính phủ, tòan bộ gia tộc đã cắm rễ ở Thượng Hải rất lâu, có
sức ảnh hưởng rất lớn, sau khi Giang Thành ở rể Kim gia, đã thành lập
một hệ thống, chỉnh đốn lại thế lực, nhân lực và tiền tài, nhúng tay
vào công việc buôn bán giao thiệp với khách sạn nước ngoài, thậm chí
cùng Hắc Trọng Minh từng có vài lần xung đột, thế lực hai bên, trong lúc đó từ đầu tới cuối đều ngang bằng nhau.
Cho đến hơn một năm trước, tình thế mới có chu