
ì đâu.“
“Như vậy cũng không có nghĩa là cậu có thể lơ là nhiệm vụ mà đi chung chạ với đàn bà.”Giọng nói của Liễu Vũ càng lạnh hơn.
“Vừa rồi tôi cũng ở ngay sát vách, không có đi xa.” Sở Lãng mặt dày, hai tay đút vào túi quần, còn chớp chớp mắt phải.
“Hơn nữa, nếu có xảy ra chuyện gì thì cậu đã cho tôi biết rồi, không phải sao?” Liễu Vũ không trả lời, im lặng một lúc thật lâu.
Biết đồng bọn thật sự giận, Sở Lãng mới thở dài một hơi, thu lại thái độ không đứng đắn, cố gắng nhẫn nại hỏi.
“Dưới lầu có tiến triển gì không?“
“Bên cạnh Hắc Báo có một người đàn bà.“
“Bên người hắn lúc nào chẳng có đàn bà, nhưng lại đều là người đẹp” Sở Lãng cố gắng giấu bản thân trong tấm rèm.
” Đàn bà của hắn, từ trước đến nay đều do Bạch Diễm Dung cung cấp.” Đây là bí mật mà toàn bộ Thượng Hải đều biết *đã bảo bí mật mà cả Thượng Hải đều biết (T_T) *choáng*, ko phải bọn ta chém đâu nhá ^^*.
“Thật không?” Liễu Vũ thì thào tự nói.
Sở Lãng hơi chau mày.
“Cậu hẳn là rõ ràng so với tôi, Bạch Diễm Dung đưa cho đàn bà cho Hắc Báo,
đều là người đẹp được chọn lựa kỹ càng, bối cảnh sạch sẽ, xuất thân
trong sạch.” Hắn vẫn cho rằng, toàn bộ tình báo Thượng Hải, dường như đều nằm trong tay Liễu Vũ.
Liễu Vũ có chút đăm chiêu, vẫn nhìn dưới lầu, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua, Hắc Báo đối với người đàn bà nào lại lộ ra biểu tình như vậy.” Hắn bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt lại có vẻ trắng bệch, hai tay càng nắm chặt rào chắn chạm trổ phía trước.
Phản ứng
không bình thường của đồng bọn khiến cho Sở Lãng chú ý. Hắn nhíu mày,
nhìn chằm chằm một bên mặt của Liễu Vũ, nhìn một hồi lâu mới nói.
“Là loại đàn bà thế nào mà có thể khiến cho cậu để ý như vậy?” Hắn tò mò hỏi, rốt cục cũng đứng dậy, đi lên phía trước.
Muốn tìm
thấy bóng dáng Hắc Báo, thật ra rất dễ dàng, dù sao cũng đấu nhau nhiều
năm, hắn đối với người đàn ông kia đã quen thuộc quá mức. Nhưng mà, khi hắn gặp người bên cạnh Hắc Báo, bóng dáng yểu điệu mê người kia, mắt
hắn lập tức sáng lên, nhịn không được huýt sáo.
Chiếc váy
sexy kia không che lấp được hết thân thể, hấp dẫn tất cả đàn ông, mà lễ
phục bên người, dính sát vào đường cong thân thể, ngay cả thắt lưng kim
tuyến, cũng như ẩn như hiện.
Hắc Báo thật biết cách hưởng thụ, quả nhiên nên tán thưởng.
Sở Lãng nheo mắt lại, suồng sã thưởng thức bóng dáng xinh đẹp kia của nàng, ở trong
lòng lặng lẽ thúc giục, hy vọng nàng mau mau xoay người lại, để hắn cẩn
thận nhìn một cái, xem nàng xinh đẹp đến cỡ nào.
Sau một lúc
lâu sau, người đàn bà kia thật sự xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp, ở dưới ánh đèn, rõ rệt vô cùng, cho dù cách hơn nửa phòng tiệc, hắn vẫn
có thể thấy rõ ngũ quan xinh xắn của nàng.
Vẻ mặt của Sở Lãng, nháy mắt trở nên khiếp sợ.
Liễu Vũ ở một bên, đưa ngón tay mảnh khảnh ra, thẳng chỉ vào Mẫu Đơn, lúc này đang đứng bên cạnh Hắc Báo, nhẹ giọng nói:
“Chính là người đàn bà kia.” gió đêm lạnh buốt, lướt qua từng trận một.
Bước ra đại
sảnh rộng lớn kia của khách sạn, khi cánh cửa kính mở ra, đối mặt với
gió lạnh, khiến nàng khẽ run lên. Mặc dù bên ngoài bộ váy dạ hội đỏ tươi nàng còn mặc thêm áo khoác, Hắc Trọng Minh ở cửa hàng đã chọn chiếc áo
da dày, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh đến run rẩy.
Mẫu Đơn đi
theo Hắc Trọng Minh, đang đi xuống cầu thang khách sạn, lái xe chờ đợi
rất lâu, sớm đã chạy xe đến cửa kiên nhẫn ngồi chờ.
Đúng lúc bọn họ đứng trước xe thì có một người đàn ông mặc âu phục, vội vàng đi
tới, hàn huyên bắt chuyện với Hắc Trọng Minh, bộ dáng thân thiện, nghe
nội dung hai người nói chuyện, hình như là bạn làm ăn cũ.
Nhưng là,
đối phương không để ý tới nàng, cũng không nói nàng có thể tự lên xe,
đến trước khi Hắc Trọng Minh chấm dứt câu chuyện, nàng chỉ có thể đứng ở một bên, hứng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua thân mình không ngừng
run rẩy của nàng.
Về việc trò
chuyện buôn bán, đối với nàng mà nói, không có ý nghĩa gì, nàng cố gắng
giấu diếm vẻ mặt nhàm chán, hai tròng mắt trong suốt, không tự chủ nhìn
về phía sông Hoàng Phổ.
Trên mặt
sông, phản chiếu hoàn toàn khung cảnh rực rỡ của đô thị có nhiều người
nước ngoài ở, cảnh lung linh trong nước, so với ảnh thật đẹp hơn, càng
sáng lạn, giống như là thế giới bên kia.
Nàng lẳng lặng thưởng thức, bởi vì khí hậu rét buốt, nên mỗi lẫn thở đều phun ra một ngụm khí, cả người đều phủ sương trắng.
Mẫu Đơn hơi hơi sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía chân trời tối tăm, bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ.
A, tuyết rơi!
Khó trách lại lạnh như thế.
Nàng vươn
tay ra, đón được bông tuyết lạnh như băng . Nhưng bông tuyết vừa vào
tay, trong nháy mắt liền biến mất, chỉ để lại trong tay nàng hơi lạnh
ướt át.
Bỗng nhiên
trong lúc đó, khóe mắt của nàng thoáng nhìn thấy một tia sáng. Nàng được rèn luyện lúc nào cũng phải cảnh giác, nên nó gần như là bản năng của
nàng, làm cho nàng bỗng dưng hết thất thần, quay đầu nhìn lại.
Một chiếc xe màu đen có rèm che, đang chạy về hướng trước cửa khách sạn với tốc độ
cao. Tia sáng loang loáng vừa rồi, là thủy tinh của cửa kính