Disneyland 1972 Love the old s
Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322215

Bình chọn: 9.00/10/221 lượt.

ợc. Mẫu Đơn nắm chặt hai tay, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ. Nàng

không thể mặc chiếc váy này, nàng làm không được.

‘Không.’ Nàng không hề nghĩ ngợi mà bật thốt chữ này ra khỏi miệng.

Hắc Trọng

Minh nhướng mi lên. Ánh mắt hắn không phải là không hài lòng. Nhưng nàng có thể nhận ra, trong hai tròng mắt đen kia hiện lên tia nhìn mênh

mông, lẫn lộn, thậm chí là mỉm cười.

Không biết tại sao khi nhìn thấy biểu hiện này của hắn, ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy bất an.

Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân để không lộ ra một tia sợ hãi, nếu nàng chỉ lộ ra

chút xíu sợ hãi thì sẽ càng làm cho hắn cực kỳ phấn chấn

‘Chiếc váy này quá đỏ.’

Hắc Trọng

Minh nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, vươn tay đem tàn thuốc của điếu xì

gà nhẹ nhàng gạt vào trong gạt tàn đặt trên bàn trà trước mặt, thản

nhiên nói:

‘Tôi muốn xem.’

Tuy rằng đó

là một câu mệnh lệnh nhưng giọng điệu của hắn không hờn không giận,

nhưng nàng có thể xác định câu nói này quả thật chính là một câu mệnh

lệnh.

Hắn chỉ nói có ba chữ ‘Tôi muốn xem.’

Toàn thân

Mẫu Đơn cứng ngắc, nàng có cảm giác bản thân giống như con mồi bị thợ

săn túm ngay cổ họng. Nàng biết, nàng có thể cự tuyệt, mà hắn cũng sẽ

không ép buộc nàng. Nhưng mà… Nếu nàng làm như vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội ở bên cạnh hắn.

Hắn không có tốt bụng đến nỗi sẽ giữ lại một người phụ nữ luôn chống đối lại ở bên

người hắn. Như vậy thì hết sức phiền toái, chỉ làm lãng phí thời gian

quý giá của hắn.

Trước khi đưa nàng đến đây, Bạch Diễm Dung đã từng cảnh cáo nàng điều này.

Hắc Trọng

Minh cũng không muốn cùng phụ nữ chơi đùa, mà hy vọng họ đến để thay hắn làm ấm giường, những người phụ nữ đó sẽ được hưởng thụ cuộc sống xa

hoa, có thể nói là tre già măng mọc, nhiều đến mức cần phải xếp hàng.

Tôi muốn xem.

Nếu nàng còn muốn ở lại thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của hắn, mặc vào bộ váy vừa đỏ tươi vừa lõa lồ đáng ghét này.

Chết tiệt! Nàng hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.

Mẫu Đơn cắn

chặt răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha

với vẻ mặt dương dương tự đắc, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Tố Dung đang đứng một bên chờ đợi.

“Phòng thay quần áo ở đâu?”

“Ở đây.” Người trả lời không phải Tố Dung, mà là hắn.

“Nơi này chính là phòng thay quần áo.” Hắc Trọng Minh hơi hơi nhướng mi, cười mà như không cười. Hắn hỏi có vẻ như quan tâm :

“Có vấn đề gì sao?” Theo như lời mọi người nói về Hắc Trọng Minh, cho dù nhìn khắp Thượng Hải

này chỉ sợ không có bao nhiêu người dám cố ý làm trái lời hắn.

Những người

phụ nữ giúp đỡ bày ra lễ phục thì xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái,

nhưng một người được đào tạo chuyên nghiệp như Tố Dung thì vẫn rất bình

tĩnh, vẫn rất vững vàng, tự nhiên.

“Tiểu thư, đúng lúc cửa hàng của chúng tôi cũng vừa nhập thêm vài mẫu mới, để tôi đi lấy cho cô xem.” Nói xong, nàng để lại chiếc váy dạ hội đỏ tươi, thức thời lui ra ngoài, đương nhiên cũng dẫn theo những người khác cùng đi.

Hai gò má của Mẫu Đơn bỗng dưng trở nên đỏ bừng.

Hắc Trọng

Minh chăm chú nhìn nàng, thú vị suy đoán, khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ

bừng kia là bởi vì tức giận hay là bởi vì thẹn thùng. Theo như sự quan

sát của hắn, khả năng nàng đang tức giận cao hơn thẹn thùng rất nhiều.

Hắn có thể

thấy trong đôi mắt trong suốt kia toát ra buồn bực và tức giận. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, nàng đã rất nhanh chóng khống chế cảm xúc phẫn nộ của mình.

Người phụ nữ này thoạt nhìn thì lạnh như băng, nhưng trên thực tế, tính tình cũng rất cương liệt.

Hắn vô cùng

hoài nghi, có phải nàng đang cố ý khiêu khích hắn hay không? Sự phản

kháng của nàng quả thật đã khơi dậy dục vọng chinh phục mãnh liệt trong

lòng hắn.

Phụ nữ, luôn thích cùng hắn chơi trò chơi này.

Lần này hắn

cứ nghĩ này sẽ bài cũ soạn lại, sẽ trưng ra thái độ phản kháng, nhưng

hắn thật không ngờ nàng lại lùi bước, che dấu cảm xúc của mình, ngoan

ngoãn nghe theo lời hắn.

Mẫu Đơn có

thể cảm nhận được trong tròng mắt của Hắc Trọng Minh có một tia nghiền

ngẫm. Nàng di chuyển tầm mắt cố ý không nhìn tới hắn, bắt buộc bản thân

phải bình tĩnh trở lại, sau đó nâng chiếc cằm thanh tú lên, hai tay với

qua bên hông, chậm rãi cởi bỏ từng cái cúc áo trên chiếc sườn xám.

Lúc này, Mẫu Đơn không suy nghĩ được chuyện gì cả, nàng chỉ có ý định duy trì bình

tĩnh, cố gắng thuyết phục chính mình. Dù sao, đêm qua hắn cũng đã nhìn

thấy hết thân thể của nàng.

Ngay cả khi như thế thì tầm mắt nóng rực kia vẫn cứ khiến cho nàng khẩn trương.

Bởi vì ánh nhìn chăm chú của hắn mà hơi thở của nàng trở nên dồn dập, không kiểm soát được.

Ngay cả hai tay đang cởi cúc áo cũng run rẩy không thôi.

Phải bình tĩnh lại.

Trong lòng

nàng tự quở trách chính mình. Đừng ngu xuẩn, chẳng qua chỉ là một người

đàn ông thôi, tối hôm qua không phải hắn đã nhìn thấy tất cả rồi sao,

bây giờ khỏa thân cùng lắm là để cho hắn nhìn thấy thêm một lần nữa.

Biết rõ như

thế nhưng sao nàng vẫn không có cách nào chống lại được tầm mắt quấy

nhiễu người kia, chúng gây ra ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt với