
í rất tao nhã. Bất kể là căn phòng rộng rãi, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, gương soi được
khắp nơi hay là thái độ phục vụ ân cần, tất cả những biểu hiện này đều
nói lên hàng hóa nơi đây nhất định cực kỳ đắc tiền.
‘Tiên sinh, hôm nay ngài có yêu cầu gì ạ?’ Tố Dung hỏi.
Hắn cũng nhớ rõ, làn da nàng dưới ánh trăng, trắng nõn mềm mại biết bao nhiêu.
‘Em không cần nhiều quần áo như vậy đâu.’ Nàng ủ rũ ánh mắt nhìn hắn.
Lúc này rõ
ràng nàng mới là người đang đứng trên cao nhìn xuống, nhưng người đàn
ông nguy hiểm này, mặc dù ngồi nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô
cùng bức bách, giống như hắn mới là người đang ngồi tít trên cao nhìn
xuống tất cả mọi người.
Kháng cự đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ làm nàng lo lắng không yên, nàng cố gắng trấn
tĩnh mình, thử dùng giọng điệu lãnh đạm nhất để nói tiếp.
‘Nếu ngài không hài lòng, em có thể trở về phòng đổi lại.’ Nàng nói.
Mắt Hắc
Trọng Minh lạnh lùng nhìn nàng, suýt nữa phát ra tiếng cười nhạo. Hắn
tiếp tục nhả ra một ngụm khói trắng, mở miệng châm chọc:
‘Tôi lo rằng trong tủ quần áo kia còn có rất nhiều tang phục.’
Hắn biết nếu có đổi thêm vài lần nữa thì cũng như nhau thôi, nàng cũng sẽ không lựa
chọn những bộ quần áo rực rỡ, gợi cảm, bảo nàng trở về phòng đổi chỉ là
lãng phí thời gian.
Bị người ta
nhìn thấu làm cho nàng xấu hổ, nhất thời không nói nên lời. Đây chỉ là
phản kháng nho nhỏ của nàng nhưng cũng bị hắn dùng một câu, nói toạc ra
hết, vạch trần không chút lưu tình.
Bên trong phòng rơi vào im lặng, cánh cửa phòng bị đóng chặt lại lần nữa được mở ra.
Tố Dung cử
chỉ tao nhã dẫn theo ba người phụ nữ nghiêm túc đi tới, bọn họ đều mặt
đồng phục giống nhau và mang găng tay trắng, trên tay cầm thêm ba, bốn
chiếc hộp giấy hình chữ nhật màu trắng.
Bọn họ nhanh chóng mở hộp giấy mà không hề gây ra tiếng động.
‘Tất cả lễ phục ở đây đều là mẫu mới nhất của quý này.’
Tố Dung mỉm cười, đứng ở một bên, dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe để giải thích.
Một người phụ nữ đã trải qua huấn luyện, nhẹ nhàng mở bộ lễ phục thứ nhất ra.
‘Bộ
đầm dạ hội màu hồng phấn này, vừa được nhập về từ Pháp, đây là mẫu đang
rất thịnh hành, chất liệu vải đều là tơ tằm thượng hạng, do chính tay
nhà thiết kế tài ba của phương Tây tự mình làm nên.’
Ánh mắt của
Tố Dung dừng lại trên người Mẫu Đơn, nhìn thấy vẻ mặt nàng không hề
hưởng ứng thì đã biết bộ lễ phục này không được yêu thích.
Lại thêm một bộ lễ phục nữa được cẩn thận lấy ra giới thiệu.
Tố Dung cũng không hề nổi giận, nụ cười vẫn nở trên môi, giới thiệu hết mẫu này đến
mẫu khác, các bộ lễ phục trong chiếc hộp giấy màu trắng không ngừng được lấy ra.
Từ đầu đến cuối Mẫu Đơn vẫn đứng im, không nhúc nhích.
Chiếc váy cổ được nhập từ Mỹ, thêu bằng chỉ bạc bó sát mê người, váy liền thân mang
phong cách nữ thần Hy Lạp, có tua rua óng ánh, có voan mỏng của Ấn Độ
……Ông trời ơi, những sợi vàng bạc thêu ở tấm voan mỏng kia, dường như là trong suốt, tuy rằng bên trong có nội y,nhưngchỉ là những thứ bé
xíu,chỉ sợ không có cách nào che kín những chỗ cần thiết.
Những bộ lễ phục này đều rất đẹp, nhưng nàng không nghĩ sẽ mặc một trong những chiếc đầm đó bước ra khỏi cửa hiệu này.
Mảnh voan
mỏng màu vàng kia dường như trong suốt, tuy rằng bên trong có áo lót,
nhưng cũng chỉ là một mảnh vải nhỏ xíu, hoàn toàn không thể che đậy được thân thể.
Những lễ
phục tiếp theo được lấy ra từ trong hộp giấy, mỗi một bộ đều quá mức gợi cảm, nếu không phải lộ ra hơn phân nửa bộ ngực thì lại lộ ra toàn bộ
phần lưng, tất cả đều không có tay áo. Dường như không ai có thể nghĩ
đến có sự tồn tại của những bộ lễ phục được thiết kế như thế này.
Nhìn thấy
mỗi một bộ lễ phục đều quá mức gợi cảm, cho dù là bất kỳ bộ nào cũng đều làm cho nàng hở hang quá nhiều. Nàng vốn có quyền lựa chọn, có thể lựa
chọn mặc bộ quần áo nào mà nàng thích, nhưng từ lúc nàng bước chân vào
cửa hiệu này thì quyền lựa chọn của nàng cũng đã bị tước đoạt.
Nếu như Hắc
Trọng Minh mang nàng đến cửa hiệu này với ý định muốn nhục nhã nàng, dạy cho nàng một bài học thì hắn quả thật là đã thành công.
Khuôn mặt
của những người phụ nữ lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, liên tiếp lấy ra
rất nhiều lễ phục, nhưng đều không nhận được sự hưởng ứng của nàng. Cuối cùng, Tố Dung cầm lấy một cái hộp giấy được bao bọc tinh xảo, tự tay
lấy ra bộ lễ phục bên trong.
Hắc Trọng Minh mở miệng.
‘Cái này không tồi.’ Mẫu Đơn nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục, hai mắt trợn tròn lên.
Đó là một
chiếc váy dạ hội màu đỏ làm từ tơ tằm được dệt bằng tay, cổ áo phía
trước khá rộng, làn váy đỏ tươi dài tới mắt cá chân, nhưng nếu nhìn kỹ
từ đầu đến cuối chiếc váy này thì sẽ thấy kiểu dáng của nó thật đơn
giản, không có thêu thùa rực rỡ cũng không có hoa hoét màu mè, chỉ là
một chiếc váy màu đỏ đơn giản, được cắt may rất vừa người.
Đương nhiên
là chiếc váy dạ hội này không có tay, thậm chí còn hoàn toàn không có
lưng áo, nửa thân trên chỉ trông chờ vào một sợi dây lớn quấn quanh và
buộc chặt sau cổ.
Mặc vào loại quần áo như thế này còn tệ hơn là không mặc gì, làm nàng khó mà chấp
nhận đư