XtGem Forum catalog
Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

cô gái giải thích cho mình lý do ngày xưa cô rời bỏ cậu. Rồi cô gái lâm bệnh. Tiều tuỵ hẳn đi, tim cậu học trò nhói đau. Bây giờ cậu ta đang rất phân vân…

- Phân vân xem nên quay về với người cũ hay là ở lại với bạn gái hiện tại đúng chứ? – Em lên tiếng.

Tôi hơi sững người. Nhưng rồi cũng im lặng thở dài.

- Ừ

- Anh có muốn em kể tiếp không? – Em nhìn sâu vào mắt tôi. Bỗng dưng có cái gì đó trào dâng. Nhưng lại bị chặn lại nơi cuống họng. Tôi lúc nãy vừa phân vân, vừa hoang mang cực độ.

Rồi không chờ tôi nói có. Em hắng giọng kể tiếp câu chuyện đời tôi.

- Chàng trai nếu chọn quay về với người cũ thì sẽ cảm thấy có lỗi với bạn gái của anh ta hiện tại bây giờ. Nhưng nếu bỏ rơi cô gái kia thì lương tâm của chàng trai kia sẽ không cho phép. Em nói đúng chứ? – Rồi em lại đưa ánh mắt xuyên thấu tâm can nhìn vào tôi.

- Thế anh định kết thúc câu chuyện như thế nào? – Em im lặng nhìn tôi một lúc rồi nói

Tôi nghe mà như sét đánh bên tai. Câu này… có phải em đã biết hết mọi chuyện từ trước?

- Em nói vậy là ý gì? – Tôi mặc dù vẫn còn chưa tin lắm vào suy nghĩ hiện tại của mình. Nên để chắc chắn, tôi hỏi lại em.

- Ừ thì… anh kể chuyện mà. Anh phải kể nốt chứ! – Rồi em quay mặt ra chỗ khác ngắm những người đi bộ trong công viên.

- Ừ đúng như em nói. Cậu học trò phải chọn một trong hai người con gái. – Tôi cúi gằm mặt xuống đất, sợ bắt gặp ánh mắt của em.

Em nghe tôi nói xong thì quay lại. Nâng mặt tôi lên, nhìn sâu vào mắt em tôi thấy có cái gì đó không vui. Giữa chúng tôi bây giờ như đang có một sức mạnh vô hình, nó chực chờ để kéo em xa tôi mãi mãi.

- Tương lai là thứ mơ hồ chưa rõ. Nhưng quá khứ làm nên hiện tại. Nếu em là chàng trai đó thì em sẽ trân trọng quá khứ, nhưng trước đó em phải sống tốt ở hiện tại đã. Những gì mình đang có thì lúc nào cũng rõ ràng hơn những thứ mình đã mất đi. Cho dù có tìm lại được nhưng cảm giác sẽ chẳng bao giờ như xưa được nữa.

Tôi biết em có lẽ đang níu giữ tình cảm của chúng tôi. Chính tôi cũng chẳng muốn nó mất đi một chút nào. Và có lẽ, tình yêu cao thượng của Xu lúc ấy, so với những gì tôi và em đang có bây giờ. Tôi cũng nên có câu trả lời cho riêng mình.

- Em đã biết cậu học trò trong câu chuyện là anh đúng không?

Em không nói gì. Chỉ im lặng gật đầu.

- Từ lúc nào thế?

- Từ lúc ánh mắt của anh thay đổi. Chẳng ai kể chuyện mà có ánh mắt buồn như anh cả, trừ phi đó là câu chuyện của chính họ.

Tôi nghe xong thì chợt mỉm cười. Nên nói là em thông minh, hiểu rõ tâm lý của tôi. Hay là nên nói em quá nhạy cảm với những thứ nhỏ nhặt? Dù sao, tôi biết chắc là em không muốn tôi chọn Xu, thay vào đó là nên dành tình cảm của mình trao cho em như thủa ban đầu hai đứa mới gặp mặt.

- Thôi mình thu dọn về đi em. Cũng trưa rồi, với cả chiều em còn phải lên cỗ vũ cho anh đấy.

- Dạ. Mình về.

Tôi với em cùng nhau thu xếp đồ đạc. Dọn lại xung quanh các thứ rác chúng tôi bày ra, trả lại cho bãi cỏ quang cảnh ban đầu. Xong xuôi đâu đấy tôi lại è cổ ra để vác các thứ chất lên xe mình và xe em. Hic, lúc đi thì háo hức bao nhiêu, khi về thì lại ủ rũ bấy nhiêu.

- Chiều anh qua đón em nhé. – Tôi đang dắt xe mình ra, dựng bên cạnh xe em luôn.

- Dạ thôi anh. Chiều em đi với mấy nhỏ bạn lên cũng được. Anh từ nhà qua em rồi ngược lại trường mệt lắm.

- Ừ cũng được. Mà em này! – Tôi gọi với theo.

- Sao anh? – Em cũng quay mặt lại

-Dù có thế nào thì anh cũng không bỏ rơi em. – Tôi nói rất to. Cứ như là để cho cả thế giới nghe thấy vậy.

Em cười rồi lên xe chạy vụt đi. Tôi nói xong thì lòng buồn rười rượi. Như thế co phải là tôi đã lấy mất đi cơ hội của Xu rồi không? Mà nếu tôi đã nói với em như thế mà vẫn quan tâm chăm sóc cho Xu, chẳng phải là đang ngoại tình, bắt cá hai tay đó sao?

Tôi lên xe đi về. Giờ phải ngủ một giấc chiều lấy sức chiến đấu cái đã. À mà xém quên. Phải hẹn giờ để ra quán café gặp nhỏ Vân để hỏi chuyện tên Long. Hôm nay đúng là một ngày… “nhiều chuyện”. Mệt thật!

Trở về nhà thì đã cũng đã khá trưa rồi. Chị Huệ đang nấu ăn đằng sau bếp. Tôi chào chị rồi cẩt đồ ra sau.

- Này. Tắm đi rồi ăn luôn, chị nấu gần xong rồi! – Chị Huệ trong bếp nói vọng ra.

- Dạ thôi chắc em ngủ luôn. Chiều đi đá bóng rồi. – Tôi đáp

- Chiều đá bóng thì càng cần phải ăn. Cấm có cãi, chị cắt cơm mày bây giờ. – Chị Hụê đe dọa. Trời đất ơi cắt cơm tôi biết ăn ở đâu.

- Dạ dạ. – Tôi hết hồn đi tắm rồi ngồi luôn vào bàn.

Hic mới nãy mới ăn một bụng đồ ăn. Giờ còn ăn nữa chỗ đâu mà chứa đây. Bao tử ơi thôi cố chịu đựng. Thà “căng” một lần để không bị “xẹp” về sau. Cố ăn lấy hai bát cho cố lệ, tôi đứng dậy lên phòng nằm ngủ. Do có lẽ hôm nay đi chơi mệt nên vừa đặt mình xuống giường là tôi ngủ ngay. Đang say giấc nồng thì bỗng có một bàn tay đánh bộp bộp vào má tôi.

- Dậy, dậy.

- Ớ ớ… để em ngủ… – Tôi cứ tưởng chị Hụê nên lại dúi mặt vào gối ngủ tiếp.

Dường như cái người đó thấy sử dụng cách nhẹ nhàng đánh thức tôi là điều không thể. Nên người đó giơ chân ra đạp tôi một cái lọt xuống giường luôn ~~

- Móa thằng nào thế, thích chết hả? – Tôi bực mình hét lên.

- Mày biết mấy giờ rồi không hả