
ho. – Em cười tươi gắp đồ ăn cho vào miệng tôi.
Rồi cứ thế, em một miếng, tôi một miếng. Đây là một trong những lần hiếm hoi tôi cảm thấy được cảm giác bình yên giữa cái đất SG này. Hoặc có thể SG vẫn vậy, vẫn ồn ã xô bồ. Có chăng chính là em đã mang lại cảm giác dịu êm trong tôi.
- Anh này! Phải chi chúng mình được mãi như thế này thì hay nhỉ. – Em nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Đây là lần thứ hai em nói với tôi. Và cũng là lần thứ hai lòng tôi thắt lại.
- Ừ. Em muốn là sẽ được mà! – Tôi nhìn em.
Em hiền lắm, cứ như cô nhóc ngây thơ bị chọc giận chỉ biết khóc. Nhưng chỉ cần được một cây kẹo mút thì lại cười tươi ngay. Em nở nụ cười giữa muôn ngàn tia nắng lung linh. Nụ cười tôi luôn muốn thấy ở em. Em à! Hãy cứ cười mãi như thế. Hiện tại là thứ anh đang cố gắng kiểm soát để mãi luôn làm em vui. Nhưng với anh bây giờ, tương lai của hai đứa đang như một thứ vật chất vô hình bất định. Anh càng muốn nắm giữ, nó càng vụt ra xa. Vậy nên. Em à! Hãy cứ cười mãi như thế. Vì em đẹp nhất là lúc này, là lúc em cười với anh đây, hình ảnh này anh sẽ lưu mãi trong tâm trí. Em à! Hãy cứ cười mãi như thế…
- Em này!
- Sao anh? – Em tròn mắt nhìn tôi.
- Anh có một câu chuyện muốn kể với em. Em thích nghe không?
- Có, có. Anh kể đi, em thích nghe kể chuyện nhất. – Rồi em làm bộ cái đầu lúc lắc, nhìn như đứa trẻ đòi quà. Tôi suýt phì cười vì sự ngây thơ của em.
Rồi tôi đưa mắt về một khoảng không gian vô định. Câu chuyện sắp kể cho em, câu chuyện đời tôi.
- Ừ. Câu chuyện thế này. Có một cậu học trò nọ. Vào một buổi sáng, cậu ta đang trên đường đi học về thì gặp một cô bé hết sức dễ thương. Cậu học trò cứ ngẩn người ra vì trước giờ cậu ta mới thấy một cô gái đẹp đến như vậy. Rồi tiếng sét ái tình xảy ra. Cậu học trò quí người con gái đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và có lẽ, cô gái ấy cũng có cảm tình với cậu học trò.
Tôi dừng kể. Liếc nhìn thì thấy em hai tay chống cằm đang say sưa lắng nghe. Thấy tôi không kể nữa thì em giục.
- Anh kể tiếp đi. Rồi sao nữa?
- Rồi kể từ đó, ngày nào hai người họ cùng đi cùng nhau, làm gì cũng có nhau. Đi bên nhau họ nói chuyện rất nhiều. Chính cậu học trò cũng không thể ngờ rằng trước giờ mình có thể có một người bạn gái. Rồi thời gian trôi qua. Tình cảm của cậu học trò lớn lên dần. Cậu đi học, đi chơi với các bạn, hay chỉ là đọc sách, phụ mẹ làm công việc nhà. Bất kể lúc nào cậu ta cũng nhớ đến cô gái. Cứ thể như một ngày không gặp dài như trăm năm.
Tôi lại dừng kể. Lần này là để uống một ngụm nước. Trời nắng quá.
- Rồi cứ thế, họ lớn lên bên nhau, một người làm gì cũng chẳng thể thiếu được đối phương. Họ cứ như là thanh mai trúc mã vậy. Đến bố mẹ của hai đứa cũng phải công nhận điều đó. Cậu học trò thì càng đinh ninh sau này mình chắc chắn sẽ lấy cô gái làm vợ.
- Thế thì họ thật là hạnh phúc anh nhỉ? – Em cắt ngang lời tôi
- Ừ em cứ nghe xong đã. Nhưng tới một ngày nọ. Trời mưa tầm tã. Cô gái hẹn cậu học trò ra chỗ họ vẫn thường gặp nhau để nói chuyện. Cô gái muốn chia tay cậu học trò.
- Nhưng tại sao? Chẳng phải anh kể là hai người rất hợp nhau mà.
- Ừ. Họ rất hợp nhau. Nhưng vì lý do gia đình. Cô gái phải chuyển đi xa. Cô ấy sợ tình cảm của cậu học trò đối với mình quá lớn, nên cô ấy đã chủ động rời xa cậu ta. Cô ấy muốn nhận đau khổ về mình, cô ấy muốn tập cho cậu học trò sống một cuộc sống không có cô ấy.
- Em không tán thành cách làm của cô ta! – Em bỗng dưng hét lên.
- Hở? – Tôi hơi bất ngờ khi thấy em phản ứng như vậy.
- Nếu đã yêu nhau thì không gì là không thể vượt qua cả. – Em nói với giọng chắc nịch.
Khẽ xoa đầu em. Có lẽ bây giờ trước mắt em đang là một cuộc sống màu hồng. Tình yêu của em đang đẹp. Em chẳng có gì để phàn nàn cả. Nhưng có lẽ sau này em va chạm nhiều hơn, biết nhiều hơn. Lúc ấy có lẽ em sẽ nhận ra một tình yêu cao thượng đôi khi là có thể dứt bỏ được hay không? Chứ không phải có thể níu giữ được hay không?
- Em nghe tiếp chứ?
Em không nói gì mà chỉ phồng đôi má hồng xinh lên rồi chun mũi gật đầu. Nhìn như đứa trẻ được quà. Khẽ véo mũi em một cái. Tôi lại húng hắng giọng kể.
- Vì lúc ấy cậu học trò vẫn chưa biết được lý do cô gái ra đi. Nên ngày nào cậu ấy cũng bi lụy, rồi bỏ học, lang thang khắp các con đường ngày xưa hai người đã từng qua. Cậu học trò có lẽ muốn níu giữ hình bóng cô gái ấy. Nhưng mọi thứ đã quá xa vời, thực tại kéo về bao phủ lấy đầu óc. Mỗi đêm giật mình tỉnh dậy. Cậu học trò lại bất giác đưa tay về phía trước, rồi lại lắc đầu nhận ra rằng kể từ giờ cậu chỉ có một mình.
- Tội nghiệp quá! – Em xuýt xoa đồng cảm
- Rồi qua một thời gian. Cậu ta cũng quên được, vượt qua cái khó khăn ấy mà vươn lên. Mẹ cậu thấy vậy thì mừng lắm. Và trong thâm tâm người con gái ấy đã bị cậu nén ở ngăn sâu nhất… Năm năm sau. Cậu học trò ngày ấy tưởng như đã quên đi hình bóng người con gái năm nào. Cậu cũng đã có người bạn gái mới. Và cậu rất trân quý tình cảm hiện tại của mình. Nhưng cô gái ấy một lần nữa lại xuất hiện. Nhìn thấy cô gái ấy khóc. Lòng cậu học trò lại nhờ lại tình cảm của mình nhiều năm trước, cậu lại càng đau hơn khi một người bạn của