
chút ánh sáng.
Hắn hơi hơi nhướng khóe miệng, tựa hồ
đang cười: “Đường Tự, ngươi khiến cho ta cảm thấy bản thân mình làm trò
cười, tốt lắm, thật tốt quá.” Nói xong, chậm rãi xoay người sang chỗ
khác.
“Chưởng môn! Không thể làm cho ma đầu này toàn thân trở ra!”
Trong đại điện có người lớn tiếng hô, sau đó có mấy bóng người vung kiếm che trước người Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập
Nguyệt như chẳng thèm nhìn thấy, bước chân vẫn không loạn đi về phía
trước, khiến cho những người đó liên tục lui về sau.
Đột nhiên, “Đều lui ra đi.” Một giọng nói già nua hùng hậu vang lên, “Ngày đại hỉ Mạc Phi, có thể nào đao kiếm
chém giết” Thanh Viễn nói chuyện giọng điệu không cao, lại rõ ràng đưa
vào trong tai mỗi người.
Các đệ tử Tử Thần phái liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, không hề do dự thu hồi kiếm, dời bước đứng ở hai bên tránh đường.
Thanh Viễn chưởng môn đứng lên rồi nói
tiếp: “Lâu giáo chủ, thân phụ ngươi đã muốn nợ máu nhiều lắm, chớ để . . . . .” Lâu Tập Nguyệt hoàn toàn không để ý lời ông ta đang nói cái gì,
phẩy tay áo bay lên, tay áo nhẹ nhàng, chỉ trong chớp mắt bóng hình đã
biến mất ngoài cửa.
Tôi trơ mắt nhìn thấy hắn rời đi, cắn chặt môi dưới, mùi máu tươi nhàn nhạt từ trong miệng toả ra.
“Đường Tự.”
Một bàn tay nâng tay tôi. Cả người tôi
chấn động, nghiêng đầu đờ đẫn nhìn về phía Tô Mạc Phi bên cạnh. Tô Mạc
Phi đỡ tôi đứng lên, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú, cố nén nước mắt
lặng lẽ chảy xuống hai má..
Rõ ràng biết bản thân mình nên chọn thế nào, lòng dạ vì sao còn cảm thấy đau?
Tô Mạc Phi nhìn vào mắt tôi, nắm tay tôi thận trọng nói: “Cám ơn nàng ở lại, cả đời ta sẽ đối tốt với nàng, tuyệt không cô phụ.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn bàn tay mười ngón đan xen cùng tay anh, trước mắt sương mù bao phủ.
Tại cơn ác mộng khắp nơi là lửa cháy, cuối cùng bàn tay ấm áp nắm tay tôi, đã định kiếp này, tôi rốt cuộc nắm không được.
Từ nay về sau, người làm bạn trọn đời tôi, là Tô Mạc Phi.
Không phải Lâu Tập Nguyệt.
***
Tô Mạc Phi uống rượu rất kém, sau tiệc
vui được sư phụ cùng các huynh đệ giữ kéo lại ép uống mấy chén, rượu
khiến người say không tỉnh nổi.
Thường Dữ giúp đỡ tôi đỡ anh vào trong
phòng đặt nằm trên giường, tôi vội vàng cởi giầy cùng áo khoác, sau đó
mang nước tới lau mặt giúp anh. Tô Mạc Phi say rượu rất ngoan, từ đầu
đến cuối ngoan ngoãn mặc kệ tôi hí hoáy.
Chờ khi tôi giải quyết xong hết này đó
mới đứng thẳng dậy, mới phát hiện Thường Dữ còn vẫn đứng ở trong phòng
không có rời đi. “Thường Dữ, có chuyện gì sao?” Tôi hoài nghi hỏi cậu
ta. Thường Dữ lặng im nhìn chằm chằm tôi, nói: “Đường Tự, cô thật sự
cùng Lâu Tập Nguyệt cắt đứt quan hệ? Không phải cùng hắn hợp mưu diễn
trò cho chúng ta xem chứ?”
Tôi cười chua chát. Cảm giác đau đớn như
tim như phổi bị xé rách, tôi thưc sự mong đó chỉ là diễn trò. Tôi nhìn
cậu ta đáp lời: “Ta cùng hắn. . . . . . không quan hệ .”
Thường Dữ lại quan sát tôi sau một lúc
lâu, gật đầu: “Được rồi, ta tạm thời tin tưởng cô. Cô đừng hòng muốn hại nhị sư huynh.” Câu cuối cùng còn cố ý tăng thêm giọng điệu, nói xong,
đi ra phòng.
Trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Tô Mạc
Phi. Tôi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Tô Mạc Phi, còn có tiếng nổ lép bép nhỏ của nến.
Hai chân như không có thực, cả người chỉ có cảm giác trống rỗng.
Tôi đến bên giường ngồi xuống, nhìn không chuyển mắt nhìn ngũ quan Tô Mạc Phi ngủ sau một lúc lâu, vươn tay vuốt
ve mặt anh, rồi lại cương ở giữa không trung không dám đụng vào.
Tôi nằm dài ra bàn ngủ mơ mơ màng màng,
thân mình bỗng nhiên nhẽ bẫng, ngay tức khắc mở mắt dậy. Tô Mạc Phi ôm
tôi chạm vào tầm mắt, cười cười nói: “Thật có lỗi, để nàng ngủ ở chổ
này” Tôi hơi ngây ra, hỏi anh: “Trời đã sáng rồi sao?” Tô Mạc Phi nói:
“Còn không có, nàng nằm xuống ngủ thêm một lát nữa.”
Anh cúi người đặt tôi nằm trên giường,
tôi ngửi thấy mùi rượu còn sót lại trên người anh, giữ chặt ống tay áo
anh: “Chàng thay quần áo đi, thiếp đã chuẩn bị xong rồi.” Nói xong chỉ
chỉ kỷ trà ở đầu giường có để bộ quần áo. Tô Mạc Phi nói cám ơn, cầm lấy quần áo sau lại không nhúc nhích làm gì.
“Làm sao vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi bỗng nhiên hiểu được, trên mặt thoắt cái nóng lên. Bây giờ tôi cùng Tô
Mạc Phi đã thành vợ chồng , thay quần áo là chuyện thân mật, tất nhiên
không cần có kiêng dè lẫn nhau, thậm chí làm vợ phải chủ động giúp phu
quân… . . . . .
“Ta đi ra ngoài một chút” Tô Mạc Phi bỗng nhiên nói.
Mắt nhìn thấy anh sắp mở ra cửa, tôi gọi
anh một tiếng, sau đó đỏ mặt nói quanh co: “Mạc Phi, chàng thay ngay
trong phòng này đi, thiếp không sao . . . .”
“Ừ.” Tô Mạc Phi cúi đầu đồng ý, sau đó
lại cương cứng đứng đó một lúc lâu, nâng tay cởi áo trong. Tôi chỉ liếc
mắt nhìn hắn, sẽ không tự ý mà dời khỏi tầm mắt.
Chờ Tô Mạc Phi đổi xong, ngay sau đó lại là im lặng.
Tôi xê dịch người vào trong giường, nuốt
ngụm nước miếng nói với Tô Mạc Phi: “Giờ tới sáng còn sớm, chàng cũng
nên nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừ.” Tô Mạc Phi lại thấp giọng đáp lời,
cất bước đi đến bên giường, động tác có chút cứng ngắc nằm ở bên người
tôi. Tôi theo bả