XtGem Forum catalog
Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326672

Bình chọn: 8.00/10/667 lượt.

ỉ cần là cốt nhục của nàng, ta đều

toàn tâm yêu thương.”

***

Từ khi Tô Mạc Phi nói muốn cùng tôi thành thân, cả Tử Thần phái đều náo nhiệt hẳn lên, mọi người vui sướng bắt

đầu bố trí chuẩn bị. Tô Mạc Phi cũng thuyết phục những người khác, khiến bọn họ tin tưởng tôi cùng Lâu Tập Nguyệt đã không còn quan hệ. Mà Hồng

Diệp là người duy nhất biết tôi có thai, lúc đầu bà có vẻ không vui, tôi cũng thấy chột dạ, không dám cùng bà ta nói nhiều lời .

Đêm trước ngày thành thân, bất ngờ, Hồng

Diệp tới gõ cửa phòng tôi, cầm một hỉ khăn đưa cho tôi, lãnh nghiêm mặt

nói: “Một đám đàn ông, cái này cũng đều quên.” Thoáng nhìn tôi kìm không được lộ ra tươi cười, bà còn quát lên: “Ngươi cũng chẳng vừa gì. Thế

này không chu đáo, ta làm sao yên tâm đem Tiểu Mạc giao cho ngươi.” Tôi

vội vàng thu lại nụ cười, cụp mi mắt ngoan ngoãn nghe bà dạy bảo. Hồng

Diệp lại không nói nữa, cuối cùng, một tiếng thở dài.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh

mắt bà nhìn tôi cũng nhu hoà hẳn, nói: “Đường Tự, Tiểu Mạc có bao nhiêu

tốt ngươi cũng biết, không được cô phụ hắn.”

Tôi dứt khoát gật đầu. Như thế nào sẽ cô phụ. Từ nay về sau, Tô Mạc Phi chính là tất cả của Đường Tự.

Giờ Thìn ngày hôm sau, Hồng Diệp tự mình

đưa tôi ra khỏi gian phòng đưa đến trong tay Tô Mạc Phi. Hỉ khăn che

lấp tầm mắt tôi, tôi chỉ có thể theo bước chân Tô Mạc Phi bước về phía

trước.

Trong đầu hồi hộp tim đập thình thịch, cũng may bàn tay nắm chặt vẫn như trước đây ấm áp mạnh mẽ.

“Phía trước là cánh cửa, cẩn thận một chút.”

Bên tai truyền đến tiếng Tô Mạc Phi cẩn

thận nhắc nhở. Tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có gió mát thổi

qua, thể xác và tinh thần thoải mái ấm áp. Tôi theo lời nâng lên chân

bước, sau đó được anh kéo về phía trước mặt Thanh Viễn chưởng môn đang

ngồi.

Ngay vào lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói êm tai khiến chấn động tâm thần.

“Đường Tự, ngươi náo loạn đủ chưa?”

Giọng nói đó như hung hăng đập vào tôi, tôi bỗng nhiên cứng đờ bước chân.

Sau đó tiếng rút kiếm leng keng xung

quanh, cũng không lấn át được âm giọng người nọ mềm nhẹ. Hắn từng bước

một dẫm nát lòng tôi, từ từ đi đến trước mặt tôi.

“Đừng náo loạn, Tiểu Tự, cùng vi sư trở về.”

Lâu Tập Nguyệt nói với tôi, tiếng nói réo rắt động lòng người, ngữ điệu nhẹ nhàng giống như chắc chắc tôi sẽ không cự tuyệt.

Cùng vi sư trở về. . . . . .

Sau đó đâu?

Chúng tôi còn có sau đó không?

Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ

trào dâng lao tới, trái tim phát lên từng trận đau đớn, khiến cho tôi cơ hồ không còn sức đón nhận.

Tôi run rẩy nâng lên tay, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, từ từ kéo hỉ khăn xuống dưới.

“Đường Tự. . . . . .” Tô Mạc Phi bỗng nhiên kéo tôi lại.

Tôi còn không kịp đáp lời anh, thấy hoa mắt, bỗng chốc hiện lên một mũi nhọn lạnh lẽo, đâm thẳng hướng về ngực Tô Mạc Phi.

Kiếm mạnh mẽ như ánh sáng, ngay tức khắc đã tới.

Tôi sợ tới mức trong lòng run sợ, thất thanh thét chói tai ra: “Không được, sư phụ!”

Mũi kiếm lạnh lùng tới gần!

Trong từng trận kinh hô, Tô Mạc Phi bình

tĩnh xê dịch bước né tránh, chớp mắt tiếp theo, tôi không cần suy nghĩ

vung trong tay đang nắm bắt gì đó ra ngoài, quấn quanh trên thân kiếm

Huyễn Tuyết trong suốt.

Thân kiếm sáng long lanh cùng hỉ khăn

quấn quanh dây dưa cùng một chổ, giống như một ngọn lửa bao vây lấy

huyền băng, đẹp vô cùng.

Lâu Tập Nguyệt ngừng tay, im lặng nhìn tôi giữ chặt một góc hỉ khăn chậm rãi quỳ xuống.

Tôi để cái trán sát mặt đất, thật lâu

không có nâng lên, dập đầu nói với hắn: “Sư phụ nếu muốn giết ta, đồ nhi tuyệt không né tránh; nhưng người nếu muốn đả thương hại Mạc Phi, đồ

nhi tuyệt không bằng lòng”

Lâu Tập Nguyệt đang cầm thanh kiếm khẽ run rẩy một chút.

“Tiểu Tự”, khi Lâu Tập Nguyệt thốt ra

tiếng nói vẫn ôn hoà như gió thổi qua mặt hồ: “Ngươi nói lo lắng Tô Mạc

Phi, vi sư liền cho ngươi đến tự mình xác nhận, không đồng ý ngươi náo

loạn đến tình trạng này.”

“Đồ nhi không có náo loạn” Tôi sống chết

nhìn chằm chằm mặt đất, khàn khàn giọng đáp lời hắn, “Sư phụ đối Đường

Tự có dưỡng dục chi ân, ngày đại hỉ Đường Tự không đi cáo sư phụ, là lỗi của đồ nhi, sư phụ cứ khả trách phạt. Về phần hỉ sự ta cùng Mạc Phi . . . . . .xin sư phụ thành toàn.”

Hai góc hỉ khăn kéo cứng, nhè nhẹ rung rung.

“Đường Tự, ngươi nói chính là thật lòng?” Lâu Tập Nguyệt hỏi, tiếng nói có chút nghẹn.

Tôi cổ họng khô khốc, một chữ đều nói

không ra, chỉ cảm thấy trong tầm mắt một mảnh màu đỏ tươi, giống như tấm hỉ khăn còn ở trên đầu tôi.

Trầm mặc hồi lâu, từ phía trên bay xuống rơi xuống khoảng không chẳng hề có tiếng động, giọng điệu như mê mang:

“Tử Yên ngươi nói thật đúng.” Giọng điệu của hắn nói khiến cho lòng tôi

khẽ nảy dựng, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại trong khoảnh khắc này,

cổ tay Lâu Tập Nguyệt khẽ run, cắt đứt mảnh hỉ khăn quấn quanh thân

Huyễn Tuyết kiếm.

Từng mảnh nhỏ lụa đỏ, lặng yên không một tiếng động bay xuống rơi trên mặt đất, chói mắt như mà máu từ tim của ai.

Lâu Tập Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt tôi, đôi mắt tối đen như đêm, nhìn mãi chẳng thấy