
ức khiếp sợ, đầu óc có chút mộng, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt Lâu
Tập Nguyệt, tâm tình thoắt cái phức tạp tới cực điểm, nói không nên lời
là vui hay chua chát.
Nếu là trước kia, tôi sẽ vui mừng mà ôm
chặt hắn, đem tất cả cả oan ức nói cho hắn nghe, sau đó vui mừng bản
thân mình không có bị người khác ô nhục; nhưng mà bây giờ, hết thảy cũng không giống nhau, tôi lựa chọn chính là Tô Mạc Phi, cùng Lâu Tập Nguyệt còn như vậy. . . . . . Trong lòng loạn rối tinh rối mù.
“Tiểu Tự, ” Lâu Tập Nguyệt vỗ vỗ hai má
tôi, tươi cười nửa phần chưa giảm, nói: “Cho ngươi khó xử , phải không?
Nếu bây giờ xuất hiện chính là Tô Mạc Phi, thật là viên mãn bao nhiêu.
Ta với tên ăn mày kia, đối với ngươi mà nói cũng không khác nhau nhiều
lắm” Lâu Tập Nguyệt cúi người xuống, tóc dài như bộc trút đổ xuống trên
người tôi, lạnh như sợi mưa tơ “Lại có thể, ngươi tình nguyện cùng tên
ăn mày kia thân thiết, cũng không nguyện ý để ta đụng ngươi”
Tôi nghe hắn nói như vậy, lại nhìn thấy
hắn gầy đi một ít, cằm cũng càng nhọn hơn, trong lòng không khỏi co rút
đau đớn không thôi, thậm chí có khoảng khắc tôi suýt chút nữa nhịn không được vươn tay ôm lấy hắn. Nhưng vào khắc cuối, tôi đều cưỡng chế xuống, trong tay gắt gao nắm chặt hộp gỗ kia cái gì cũng không làm không nói.
Tôi đã không còn là Đường Tự trước kia, trở về không được.
Lâu Tập Nguyệt và tôi nhìn nhau thật lâu
sau, sau đứng lên, tiện tay kéo chút quần áo chảy xuống khuỷa tay hắn,
động tác này lộ ra cổ, đùi rất phong tình mê hoặc người. Tôi thấy trong
ngực bỗng nhiên nảy một cái, vội vàng thở sâu ổn định nỗi lòng, hỏi hắn: “Ngươi làm sao biết ta. . . . . .” Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý
niệm, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ, ngươi vẫn phái người theo dõi ta?”
Lâu Tập Nguyệt nhướng lên khoé môi, giọng điệu bình thản: “Tiểu Tự, ngươi rời khỏi bốn mươi sáu ngày, người đi
đâu, làm gì, vi sư hết biết hết thảy, ngươi chừng nào thì đi Cô Tuyết
Phong, Tô Mạc Phi khi nào thì rời đi, ngươi làm sao khi nào đến Minh Chủ Lâm.”
Tôi nhìn hắn, sâu trong lòng bắt đầu rét run, bỗng nhiên xoay người nắm lấy quần áo muốn né ra, lại đột nhiên bị bắt lấy cổ tay.
“Không, không! Đừng cướp nó đi!” Xương
cốt nhanh bị bóp nát, tôi trơ mắt nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt mở từng ngón
tay tôi ra, đoạt lấy hộp gỗ chứa Tử Kim Hoàn. Tôi nhào lên muốn đoạt
lại, lại bị hắn dễ dàng ngăn chặn, vùng vẫy không ra.
“Là cho Tô Mạc Phi sao?” Lâu Tập Nguyệt
hỏi, trong giọng nói không phải nghi vấn mà là khẳng định, hắn nở nụ
cười cười nói: “Thật tốt. Vì hắn ngươi có thể hy sinh đến mức này, tình
nghĩa như thế, sư phụ có thể nào không động lòng”
“Van xin ngươi, cầu ngươi trả lại cho
ta.” Tôi hoàn toàn không xuy xét hắn nói gì đó, liều mạng muốn nhịn
xuống, nước mắt vẫn là tràn ra hốc mắt. Tôi vừa nhìn hắn vừa nói, tay ở bên bị kiềm hãm, các khớp ngón tay bắt đầu trắng, giống như cái hộp kể
cả bên trong đều trở thành phấn mỏng. Ngay tức khắc, sợ hãi giống một
con thú vô hình quấy bẩn lòng tôi, tôi nhào tới quỳ gối trước mặt hắn,
run rẩy giữ chặt hắn khóc cầu: “Sư phụ, ta lấy mệnh đổi nó, được
không?” nước mắt chảy như mưa, “Ngươi phái người theo dõi ta, là vì
luyện Thiên Nhất thần công, được, ta đem mệnh cho ngươi, bây giờ liền
cho ngươi, ngươi cũng đem nó trả lại cho ta. . . . . .”
Lâu Tập Nguyệt yên lặng không nhúc nhích
chút nào, giống như thân thể đều đã hoá thành một pho tượng đá. Tôi bấu
víu vào bàn tay hắn muốn bóp nát cái hộp, đột nhiên khoảng khắc này bị
hắn ấn ngã vào trên giường, dùng môi hung ác ngăn chận miệng.
Thở dốc đứt quãng, tựa như thuỷ ngân dính đặc tràn ngập khắp không khí.
Hắn liền như vậy không một tiếng trong cổ họng cướp lấy cơ thể tôi, mỗi lần húc vào sâu đến độ như muốn xé rách
tôi, mỗi lần rút khỏi, càng làm hồn tôi tựa như kéo sinh ra ngoài. Ngón
tay tôi co rút bắt lấy cánh tay hắn, toàn thân càng không ngừng phát
run, móng tay bấu cắm vào da thịt hắn thật sâu. Dư vị mị dược còn xoay
quanh đầu tôi, vẻ mặt tôi trống rỗng trợn tròn mắt, tầm mắt tan rả, mơ
hồ không rõ.
Khoảng khắc đạt được hứng thú, hắn cúi
xuống mút mạnh lấy môi tôi. Không rõ, có vài giọt nóng bỏng gì đó rơi
trên mặt tôi, tôi lại mệt mỏi chẳng nhận biết đó là cái gì.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi chỉ cảm thấy
đầu đau nhức tựa như muốn nứt ra. Tôi che cái trán cúi đầu rên một
tiếng, vừa muốn ngồi dậy, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói
chuyện.
Một giọng nhỏ rất nhỏ run rẩy kích động
nói: “Công tử, ta chỉ biết ngươi sẽ gọi ta trở về, ta chỉ biết.” Một
giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe thản nhiên vang lên, hỏi:
“Tử Yên, ngươi yêu ta không?” Tử Yên vội vàng biểu đạt tâm ý: “Công tử,
từ lần gặp đầu tiên chín năm trước. Trong lòng Tử Yên cũng chỉ có một
mình người” Sau đó, tiếng nói dễ nghe kia tựa hồ mang theo ý cười, dịu
dàng nói nói: “Vậy nếu ta muốn ngươi chết thì sao?”
Trong phòng liền yên tĩnh xuống. Tôi thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch
Sau đó không lâu, Tử Yên giọng nói khàn
khàn gằn từng tiếng nói: “Chỉ cần là chết vì công tử, Tử Y