
chí dĩ nhiên đi xa.
Trong cơ thể có một ngọn lửa, cơ hồ đốt hết tất cả ý thức, tôi xụi lơ trên mặt đất, để mặc người nọ chi phối
Ngay lúc này, sức nặng trên người bỗng
nhiên nhẹ đi, bên tai hình như có động tĩnh gì đó, tôi cũng chẳng còn
sức mở mắt nhìn. Sau một lúc lâu, thân mình được hai cánh tay dùng sức
ôm chặt, siết đến độ vòng eo cũng muốn đứt gãy.
Khi thân thể được ôm lấy, tôi run rẩy gắt gao cắn môi, miệng là dầy đặc mùi máu tươi, dùng ý thức còn sót lại
cuối cùng cầm cái hộp nhỏ trong tay không để nó rớt xuống.
Trong hộp, còn có Tử Kim Hoàn.
Trong lúc mê mang, thân thể được đặt lên
đệm, từng đoạn tơ lụa gấm chạm vào làn da lưng tôi nóng bỏng tựa như
châm lên, mà toàn thân tôi đều bị bao quanh trong lửa. Tôi khó chịu vặn
vẹo chút, lại bị cánh tay người nọ gắt gao kìm kẹp không cho động đậy.
“Tiểu Tự, Tiểu Tự. . . . . .”
Trong lỗ tay nghe thấy gì đó, khiến cho tôi cứng đờ thân hình. Ngay cả mơ cũng có thể nghe được sao?
Bởi vì tác dụng của rượu hợp hoan, tôi biết điều đó
Người kia không phải Lâu Tập Nguyệt, mặc
dù là, cũng không có thể như vậy . Tôi muốn làm bạn cả đời, phải toàn
tâm toàn ý đối tốt với anh, là Tô Mạc Phi. Không phải Lâu Tập Nguyệt,
không phải hắn. . . . . .
“Tiểu Tự, Tiểu Tự. . . . . .”
Đừng gọi! Đừng hòng gạt tôi, đừng hòng.
Đều là giả, ôm lấy tôi, là một gã ăn mày ngay cả mặt cũng không thấy rõ
ràng, ăn mày dơ bẩn không chịu nổi.
Nước mắt càng không ngừng chảy xuống. Thân thể lại bởi vì mị dược kích thích, kìm lòng không được cọ cọ vào quần áo hắn.
Người nọ ôm tôi hình như chần chờ trong
chốc lát, không có hành động nào khác. Không chiếm được thư thái giải
thoát cơn thuỷ triều ham muốn tra tấn tôi khiến tôi hôn mê bất tỉnh, tôi hé miệng gần như thở hổn hển, toàn thân gần như muốn nổ tung, trong cổ
họng cuộn cuộn dâng lên một luồng nhiệt nóng. Đột nhiên, đôi môi che
phủ, theo sát một hồi hôn môi kịch liệt cùng mút mát, cuồng nhiệt tựa
như muốn nuốt cả người tôi vào.
Tôi hoảng sợ liều mạng mở mắt ra xem,
đồng tử chẳng có khoảng cách để nhìn phía trước, cái gì cũng không rõ
ràng chỉ là run rẩy. Người nọ vươn đầu lưỡi vào miệng tôi, trở mình giảo hạt, dây dưa, đoạt lấy từng tấc đất khắp nơi. Mang theo hương vị vô
cùng quen thuộc, hơi thở thuộc riêng về Lâu Tập Nguyệt toát lên trong
miệng tôi.
Nhưng tôi biết, không phải hắn, căn bản không phải.
Khi người nọ tách hai chân tôi ra, hạ
thân xuống, không hề báo trước tiến thẳng vào thân thể tôi, tôi thấy dạ
dày tôi co rút, che miệng lại nôn ra một trận, thống khổ đến giống như
ngay cả lục phủ ngũ tạng đều phải ép khạc nhổ ra.
“Tiểu Tự!”
Hắn dừng lại động tác, nâng mặt tôi lên
lau nước mắt cho tôi, chờ tôi hít thở lấy lại không khí, tiếp tục động, đem tôi cuốn vào cơn sóng thuỷ triều dục vọng khiến tôi hít thở không
thông.
Thân thể kề sát cọ sát, dâng lên vui
thích điên cuồng, từng cơn sóng từng cơn mãnh liệt khiến tôi chẳng còn
sức lực chống cự. Khi trong khoảng khắc mê ly có chút ý thức quay về,
tưởng tượng đến ôm mình là ai, lòng tựa như bị xé nát. Dựa vào ý thức
còn sót lại cuối cùng, tôi ra sức nghĩ tới Tô Mạc Phi, nghĩ tới việc anh tặng cho tôi mặt nạ con mèo nhỏ kia, nghĩ tới anh vì cứu tôi mà cùng
tôi ngã vào vực sâu, nghĩ tới anh ôm tôi quỳ gối dưới tầng băng lạnh
thấu xương, nghĩ tới anh nấu cho tôi chén canh thịt thỏ, nghĩ tới anh
thật là tốt, nghĩ tới sự dịu dàng, săn sóc của anh.. hết thảy hết thảy
của anh…
Ngón tay run rẩy siết chặt hộp gỗ, móng tay bấu vào mặt hộp khiến xuất hiện nhiều dấu vết
Chỉ cần có thể cứu anh, còn đau khổ nữa tôi đều cam nguyện.
Tình – tích luỹ thành chồng chất, bỗng
nhiên không gian bùng nổ. Trước tôi bỗng nhiên hiện lên mảnh trắng xoá,
nhanh chóng – cảm thấy như có đao nhỏ xẹt qua toàn thân tôi, tôi không
khống chế được mà túm người nọ, tựa như cái cung bật dậy, ngửa đầu khóc
hô một tiếng: “Mạc Phi. . . . . .”
Chỉ cần có thể cứu Tô Mạc Phi, cái gì, tôi đều cam chịu . . . . .
Người nọ động tác bỗng nhiên cứng đờ.
Một mảnh choáng váng hoa mắt qua đi, thân mình tôi còn run rẩy rất nhỏ, trên mặt đột nhiên cảm giác chợt lạnh.
Ngón tay lạnh lẽo sờ lên mặt tôi, phất quá của mắt tôi cùng mũi, cuối
cùng dừng lại nơi môi tôi không ngừng thở dốc cùng hơi hơi mở ra.
Tôi không muốn nhìn người nọ dù liếc mắt
một cái, đóng chặt mắt, chán ghét nghiêng đầu tránh đi tay của hắn,
tiếng nói khàn khàn hỏi han: “Tử Yên, đủ rồi chưa? Ta có thể mang đi”
tiếng nói sau bị áp chế bởi hai cánh môi hoa, thật sâu nhợt nhạt hôn
tôi, loại cảm giác này. . . . . .
Tôi hoảng sợ đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt là đôi mắt sáng thâm thuý nhìn không thấy đáy. Mắt phượng cong lên, câu hồn đoạt phách.
“Ngươi. . . . . .”
Môi được buông ra, cổ họng tôi đông cứng chỉ nói ra được một chữ này, sau đó không nói được nữa.
Lâu Tập Nguyệt cười với tôi, ôn hoà khiến người ta say mê, nhẹ nhàng vuốt ve tóc trên trán dính mồ hôi nói: “Tiểu Tự, âm thanh ngươi khi nãy thật là dễ nghe. Khi Tô Mạc Phi ôm ngươi,
ngươi cũng gọi hắn như vậy sao?”
Đối với sự xuất hiện của hắn, tôi quá m