Duck hunt
Lương Ngôn Tả Ý

Lương Ngôn Tả Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323060

Bình chọn: 8.00/10/306 lượt.

g Tư, bên ngoài trời đổ mưa to. May mà gia

chủ đã lo lắng chu đáo, chuẩn bị sẵn cho mỗi người khách một cái ô.

Tả Ý rời khách sạn, chạy một hơi đến mái hiên trạm chờ

xe buýt trú mưa, nhưng hồi lâu chẳng vẫy được chiếc taxi nào.

Mưa to như trút nước, cái ô kiểu này cơ bản là không

thể che chắn được gì. Nước mưa theo sức gió thổi mạnh mà quất vào khắp nơi.

Không đầy chốc lát, từ đầu gối cô trở xuống dưới đã ướt sũng, trong giày cũng

ngập nước.

Còn xe taxi, lúc mình cần thì không thấy đâu, không

cần thì xe trống đầy rẫy, thấy chiếc nào phiền chiếc đó.

Lúc bấy giờ, lại thấy chiếc Bentley màu lam nhạt của

Lệ Trạch Lương chậm rãi dừng lại bên cạnh Tả Ý.

“Luật sư Thẩm, lên xe đi tôi đưa cô về.” Hạ cửa sổ lên

tiếng là Quý Anh Tùng. Bình thường anh ta không phải dạng người nhiệt tình, đây

rõ ràng là Lệ Trạch Lương bảo rồi.

Lúc Tả Ý còn đang chần chờ, Quý Anh Tùng đã giương ô

xuống xe mở cửa cho cô. Cô rơi vào thế đã rồi, không tiện trái ý tốt người ta,

đành leo lên xe.

“Xin lỗi, Lệ tiên sinh. Đã làm phiền anh rồi.”

“Không phiền. Cũng vừa dịp cám ơn khi nãy cô Thẩm kịp

thời đem áo đến cho tôi.” Anh cười híp mắt.

Trên mặt Tả Ý vẫn còn ngượng ngùng. Câu nói đó của Lệ

Trạch Lương, người không biết nghe thấy không thấy gì bất thường, nhưng có

điều...

“Chỉ là, tôi hi vọng lần sau trước khi cô Thẩm bước

vào, nhớ gõ cửa trước.” Lệ Trạch Lương bổ sung thêm. Ngay lúc đó, nụ cười nhạt

đọng trên khoé miệng anh, đó là nụ cười lười nhác bình thường anh ta hay thể

hiện.

Tả Ý nghĩ thầm, lần sau? Sao có thể để việc như vậy

xảy ra lần nữa cho được.

Cô nhìn nhìn Quý Anh Tùng qua kính chiếu hậu, dò tìm

xem anh ta không có vẻ mặt kì lạ gì rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Dù sao chuyện

đáng xấu hổ này mà bị người khác biết thì mặt mũi không biết để đâu.

“Luật sư Thẩm ở đâu?” Quý Anh Tùng hỏi.

“À, vào nội thành cứ ngừng xe ở ngã tư đường Mục Lân

là được.”

Tả Ý nhìn ra cửa kính xe, xe đang ở cổng vào đường cao

tốc. Hạt mưa lớn quất vào kính xe, trong xe không nghe thấy bất kì âm thanh

nào, chỉ thấy giọt nước đủ kích cỡ từng giọt từng giọt lăn xuống. Trong xe,

tiếng nhạc trong radio vang lên.

Cô tĩnh tâm nghe thật kĩ, hình như là bài hát trong

phim [Đại thoại Tây Du'> của Mạc Văn Uý.

Uyên ương liền cành thật đẹp biết bao

Lòng anh tựa vui đùa không cách nào hiểu

Anh dễ dàng thay lòng bỗng chốc nói lời

chia ly


Người yêu vội vàng rời xa vì ai

Ai làm anh nhớ thương

Khi tình yêu bị vứt bỏ mong không nhớ

chuyện xưa


Trong trái tim này lén nhớ mong anh

Anh ở phương xa hãy quay về đừng chia biệt

Nhưng chờ đợi đằng đẵng không dứt

Nỗi nhớ nhung nhờ gió gởi đi

Dặn gió đêm khẽ đưa tình bay vạn dặm

Cầu ánh sao thắp lại cuộc tình chưa dứt

Trói lại hai con tim

Dặn gió đêm thổi tình bay vạn dặm

Vào lòng người yêu khơi dậy cuộc tình dang

dở


Lại nhớ thương vì em

Tả Ý không xa lạ gì giai điệu này, nhưng cô là người

có thói quen nghe bài hát nhiều lần vẫn không thuộc lời, hơn nữa cô không biết

một chữ tiếng Quảng, chính xác là ca từ trong bài hát có những gì cô không nghe

hết, chỉ lờ mờ nghe câu hát lặp lại “Dặn gió đêm khẽ đưa tình

bay vạn dặm”
.

Lệ Trạch Lương lười biếng dựa đầu vào ghế, híp mắt

suy nghĩ, khoé miệng nhếch lên, vẻ mặt hoàn toàn chìm đắm. Tay phải

đặt trên đầu gối, ngón tay gõ nhịp theo tiết tấu bản nhạc. Ngón tay rất dài.

Nhìn kỹ còn thấy chúng thật đẹp, móng tay cắt ngắn, dũa tròn lộ ra đầu móng

hồng hào khoẻ mạnh.

Cô đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm ấy ở cầu thang anh

ta bắt gặp cô.

Chính những ngón tay đẹp đẽ đó lúc nhẹ nhàng nắm cổ

tay cô, làm cô không thể nhúc nhích.

Bỗng nhiên, Tả Ý nghe tim “thịch──” một

cái rung động.

Nếu nói mấy ngày ở gần cô không hề bị Lệ Trạch Lương

thu hút, là nói dối. Anh ta là người đàn ông có thể làm rung động rất nhiều cô

gái. Huống chi anh ta đối với người ngoài có phần bất chợt nửa gần nửa xa, khó

thể nắm bắt, nhưng đại thể đối với cô thì không tệ.

Tạm không đề cập đến vẻ ngoài hơn người và gia thế

hiển hách của anh ta, chỉ đơn thuần nói về tính cách mạnh mẽ táo bạo xen lẫn

trong lười nhác nhàn hạ, cùng với lối đối xử có chút gì đó cẩn thận chín chắn,

đã đủ làm người ta mê muội.

Nhưng khiến Tả Ý kháng cự nhất, cũng là tính cách của

anh ta, cảm giác trên người anh ta có loại trác táng bất cần đời, ngoại trừ

chuyện nghiêm túc, khó thấy anh ta nói lời thật lòng.

“Có ý nghĩa.” Lệ Trạch Lương lim dim mắt hỏi, “Bài này

tựa gì?”

Câu hỏi này lập tức cắt ngang tâm tư của Tả Ý.

Quý Anh Tùng không có vẻ gì muốn trả lời, nghĩ cũng

biết ông đầu gỗ này không nghe bài hát này rồi, chẳng lẽ đang hỏi cô?

“Tựa là [Tình chưa dứt'> thì phải?” Tả Ý nghĩ một chút

rồi đáp.

“Tình chưa dứt? Tình chưa dứt à. ‘Dặn

gió đêm khẽ đưa tình bay vạn dặm’
, trên đời này rốt cuộc

là hữu tình sẽ khổ, hay vô tình mới khổ.”

Khi anh nói, ngữ điệu không lên cao, nghe có vẻ như là

câu hỏi chọn lựa nhưng lại không giống câu hỏi, dường