
thế này, liệu dì
Nhậm có giận không nhỉ?
Sau khi tiễn họ đi, trên đường về chợt nhận được tin
nhắn của Lệ Trạch Lương.
“Cùng ăn cơm đi.”
“Dạ.” Cô nhắn lại, cuối câu còn thêm một khuôn mặt
cười.
Lát sau, cô mới nhớ ra lại hỏi anh: “Ăn ở đâu anh?”
“Nghe nói ở đường Ninh Tịnh có nhà hàng gia đìnhItaly,
thức ăn cũng không tệ.”
Chỗ “nghe nói” này là Lệ Trạch Lương vừa mới hỏi tiểu
Lâm xong. Anh rất quan tâm chuyện này, trước đây có bạn gái toàn là người ta
vắt óc tìm cách làm vui lòng anh, anh không để ý, bây giờ đành phải đưa da mặt
mỏng ra mà hỏi thăm thôi.
Tả Ý cười, lại nhắn: “Chẳng bằng anh nấu cho em ăn.”
Mấy phút sau, anh nhắn qua:
“Được, tan tầm anh tới đón em.”
Tả Ý nhìn mấy chữ trên màn hình, nhoẻn miệng cười. Anh
đón cô tan tầm, sau đó hai người cùng đi mua thức ăn, về nhà nấu cơm, hạnh phúc
bình thường này là ước mơ tha thiết của cô. Dù chờ đợi thật lâu mới được, nhưng
cuối cùng vẫn không làm vuột mất.
Lúc tan tầm, xe anh khiêm tốn đậu ven đường chếch
trước cửa công ty. Tả Ý vội vàng chạy xuống lầu, nhảy tót vào xe. Bên ngoài rất
lạnh, cô chà hai bàn tay lạnh như băng, sau đó bất ngờ áp lên mặt anh, làm cho
anh giật mình.
Thấy biểu hiện của Lệ Trạch Lương, Tả Ý ranh mãnh cười
nắc nẻ không ngừng.
Anh nhăn đầu mày, bất đắc dĩ liếc lên tài xế xe, cũng
may là tài xế luôn nhìn thẳng đằng trước, dù có nhìn thấy cũng vờ như không hề
phát hiện. Tả Ý lúc này mới nhận ra tài xế không phải là Quý Anh Tùng, anh ta
quả thật là đã đi công tác. Cô hơi bất an nhìn Lệ Trạch Lương, xem chừng Quý
Anh Tùng không nói lại với anh là cô đã hỏi về vụ tai nạn xe.
Tả Ý và người tài xế không quen, nên không tiện làm
quá, đành phải ngồi ngay ngắn. Không dè chỉ chốc lát, anh lại với tay phải sang
nhẹ nhàng nắm tay trái cô. Tả Ý trống ngực đập thình thịch liếc qua anh, thấy
anh đang làm như không việc gì nhìn ra ngoài cửa xe.
Tay anh không ấm hơn tay cô bao nhiêu, nhưng khi da
chạm vào da, lại ấm vô cùng.
Về lại căn hộ, Lệ Trạch Lương gọi điện cho lão Đàm
trước tiên, nói anh không về lại nhà cũ. Anh từ nhỏ đã được giáo dục rất
nghiêm, nên thành thói quen đi đâu cũng báo cho người nhà hay, để không phải
nấu cơm chờ anh.
Tả Ý hỏi: “Mấy hôm trước anh đều về nhà cũ hả?”
Lệ Trạch Lương gật đầu.
“Vậy tại sao lần nào em đến anh cũng ở đây vậy?”
Anh không nói gì, mở nước vo gạo.
Điện thoại vang lên, Tả Ý xoa xoa tay bắt máy.
“Cô... Thẩm.” Là lão Đàm, hơn nữa ông còn có chút bất
ngờ.
“Dạ, là con ạ chú Đàm.”
Lão Đàm than thở: “Chả trách hôm nay cậu ấy vui vẻ như
vậy.”
“Rõ ràng đến vậy sao ạ?” Tả Ý cười.
“Tôi còn định khuyên Lệ tiên sinh về nhà, hoặc là nhờ
y tá qua đó, xem ra hôm nay thôi rồi.”
“Sao vậy chú?”
“Chân cậu chủ gần đây sưng dữ lắm, mỗi đêm đều phải
mát xa, bằng không ngày hôm sau càng khó chịu hơn.”
“Để con khuyên ảnh cho.”
“Thôi đi cô Thẩm, cô biết tính cậu ấy rồi, chuyện cậu
ấy không muốn có mười con trâu kéo cũng không nhúc nhích.” Lão Đàm lắc đầu, hơn
nữa ông sợ hai người họ lại không cẩn thận mà cãi nhau.
“Để con thử xem.”
Cúp máy, cô vào phòng bếp. Lệ Trạch Lương hỏi: “Điện
thoại của ai?”
“Chú Đàm nói, anh ăn cơm xong nên quay lại nhà cũ.”
“Về đó làm gì?” Anh khựng lại.
“Chân anh phải trị liệu.”
“Anh nói với chú ấy anh không sao rồi, hôm khác về.”
Anh ngừng việc đang làm, dáng lưng cứng ngắc.
Tả Ý biết anh không thích nói chuyện này, rất sợ anh
đương không phát hoả.
Không khí trong nhà bếp quả nhiên đông đặc trong nháy
mắt.
Tả Ý ra sau lưng vòng tay quanh hông anh: “A Diễn, nếu
anh đau thì làm sao đây?”
“Anh không đau.” Mặt anh dịu lại, nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tim em sẽ đau,” cô dừng một chút, rồi nói, “Về
đi, em về cùng với anh.”
“Thật chứ?” Anh khó chịu hỏi.
Thấy anh dịu xuống, Tả Ý vội vàng trả lời: “Thật mà.”
“Tốt lắm.” Anh nói.
Ngay lúc này cô mới nhận ra, anh không về nhà cũ là vì
cô, anh sợ cô không chịu đến Lệ gia. Nghĩ vậy, cô ôm thật chặt hai cánh tay
anh.
“Em sao vậy?” Anh hỏi.
“Thật ra chỉ cần A Diễn, còn lại đều không quan trọng.
Chúng ta nếu mỗi một phút đều ở cạnh nhau thì tốt rồi.”
Họ ăn cơm rồi về lại nhà cũ.
Trong phòng ngủ, khi Lệ Trạch Lương tháo chân giả ra
lại nhăn mày, sắc mặt hơi tái. Đùi phải không hoàn chỉnh một lần nữa trần trụi
xuất hiện trước mắt cô, nhưng cảm giác trái ngược hẳn lúc trước. Nếu không phải
vì cô, thì anh làm sao phải bị thế này? Cảm giác ấm nóng từ tứ chi tập trung
lại tràn lên vành mắt cô, suýt rơi nước mắt.
“Tả Ý, em ra ngoài trước đi.” Anh nhận thấy cô khác
lạ, hơn nữa anh cũng không muốn cô biết chân anh chuyển biến xấu.
“Không, em muốn xem.” Cô kiên quyết không chịu.
Đến khi cô y tá xinh đẹp đi ra ngoài lấy dụng cụ, anh
lại dịu dàng nói: “Em đi ra ngoài trước đi.”
“A Diễn, chuyện này tuyệt đối không thể,” cô trừng lớn
mắt nói, “Để người đẹp ở trong này sờ tới sờ lui chân anh, em lo lắm.”
Anh dở khóc dở cười.
Sau khi uống thuốc xong, anh bắt đầu thấy mệt chỉ muốn
ngủ.
Tả Ý đang ngồi trên giường xem tivi với anh, thấy mí
mắt anh bắt đầu trĩu xuống, định chỉnh âm thanh nhỏ l