
ầy máu, sắc mặt tái nhợt đứng ở hành lang, ánh mắt dại cả ra nhìn vào phòng phẫu thuật. Lúc đó, mẹ thật sự
sợ nó sẽ quay về khoảng thời gian mất đi Thiếu Phong…”
Mẫn Nhu nhìn vẻ u sầu trên gương mặt bà Lục, cô cũng liên tưởng tới thần sắc khó
chịu của Lục Thiếu Phàm khi nhắc tới chuyện Thiếu Phong. Đáy lòng không
khỏi bi ai, nếu như cô không cố gắng vượt qua, mà cứ ra đi như Thiếu
Phòng Tư Tình có phải Lục Thiếu Phàm sẽ mãi mãi phong bế bản thân.
Nhớ tới
giọng nói âm trầm lãnh khốc lúc nãy của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu thầm
than một tiếng, bàn tay phải mất đi cảm giác để lên tay bà Lục, giọng
nói kiên định bảo đảm nói: “Mẹ yên tâm đi, con vẫn ở bên Thiếu Phàm, những chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu”- Không thể để nó xảy ra lần thứ hai..
Mắt Mẫn Nhu
lóe lên tia lạnh lẽo. Lúc này, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, dù
Will hay Mẫn Tiệp, chỉ cần chạm tới ranh giới cuối cùng của cô, thì đừng mơ tưởng sẽ sống tốt.
Thấy bà Lục
nhìn mình chăm chú, Mẫn Nhu hơi nhếch môi, đôi mắt liếc nhìn cánh cửa
bất động. Trong lòng mang theo nhiều suy tư, cô và bà Lục tiếp tục nói
chuyện, việc gọi bác sĩ không mất nhiều thời gian lắm, nhưng xem ra Lục
Thiếu Phàm có việc bận, cô cũng không nên cản chân anh.
“Mẹ, con đã hôn mê mấy ngày rồi?”
Mẫn Nhu nhìn xung quanh phòng bệnh, cô cũng nhận ra đây là phòng vip, tất cả thiết
bị đều đầy đủ, lại còn thanh tĩnh một mình, quay đầu nhìn bình hoa ở
phía tủ, những bông hoa tươi có vẻ héo úa chứng tỏ đã mua được vài ngày.
Bà Lục thả tay cô ra, đứng dậy đổ ít cháo tổ yến từ bình giữ nhiệt ra, dùng muỗng khuấy vừa trả lời câu hỏi của Mẫn Nhu.
“Nếu như không tính đêm đó thì có lẽ đã 5 ngày rồi, con cũng đã tỉnh, Thiếu Phàm cũng nên về nhà ngủ một giấc rồi”
Lp72i nói ám hiệu của bà Lục lọt vào tai Mẫn Nhu liền hiểu. Bà Lục muốn cô đuổi Lục
Thiếu Phàm về nhà để anh nghỉ ngơi, không cần vì cô mà lao lực nữa. Trừ
lần đó ra, cô luôn cảm thấy bà Lục là lạ, dường như luôn âm thầm cường
điệu việc Lục Thiếu Phàm đối tốt với cô?
“Mẹ nói phải, con sẽ khuyên anh ấy về nhà nghỉ ngơi”
Hoài nghi thì chỉ là hoài nghi, Mẫn Nhu vẫn đáp ứng bà Lục, dù sao Lục Thiếu Phàm vì cô mà lao lực cô cũng không thích thú mấy.
Không lâu
sau, Lục Thiếu Phàm và một nhóm bác sĩ y tá đi vào. Mẫn Nhu trải qua
hàng loạt các kiểm tra xét nghiệm, tâm trạng cũng từ từ ngưng trọng, nỗi lo lắng bất an cuồn cuộn dưới đáy lòng, gợn sóng lăn tăn.
Khi bác sĩ
bảo Mẫn Nhu động ngón tay phải thì cô cực lực che giấu, cô không muốn để Lục Thiếu Phàm biết được cô đã biết mọi chuyện, bác sĩ dù có an ủi cũng chỉ là lừa mình dối người.
“Có lẽ vết thương hồi phục chậm, mọi người đừng lo, tôi và các bác sĩ sẽ dốc toàn lực chữa khỏi tay cho Lục phu nhân.”
Bác sĩ nói
lời an ủi và khích lệ, sau đó thức thời rời khỏi phòng. Mẫn Nhu có thể
đọc được sự ảm đạm và thương xót trong mắt họ, sự thương hại dành cho kẻ yếu mà kẻ yếu này là cô.
Năm ngón tay cứng đơ, dù cô cố gắng dùng lực thế nào cũng không thể gấp khóc, bàn
tay xanh trắng khô gầy mất đi sức sống, để ở trên lớp chăn trắng lại như bàn tay của người chết.
Không còn
kịp để oán trách nữa, Mẫn Nhu chỉ nghĩ đến phản ứng Lục Thiếu Phàm đầu
tiên, cô ngước mắt nhìn chỉ thấy anh đứng bất động bên cánh cửa, cửa
phòng tạo thành một bóng đen che phủ hơn nửa gương mặt, che đi biểu cảm
của Lục Thiếu Phàm.
Nếu như có
người cố ý, dù Lục Thiếu Phàm có không rời khỏi cô suốt 24 giờ, đối
phương cũng sẽ tìm cách đối phó cô, không phải bọn họ không cẩn thận mà
là bọn họ đã phát điên, bất chấp đến luật pháp.
“Bác sĩ cũng nói đây chỉ di chứng do vết cắt để lại thôi. Đợi mấy ngày nữa
thì sẽ trở lại bình thường… nếu không được có thể làm vật lý trị liệt
mà, em tin mình sẽ khỏe thôi”
Cô đối với
cuộc sống này cũng không có bao nhiêu lạc quan. Nhưng bây giờ, cô đành
phải cam chịu chấp nhận sự thật này nếu không người đau khổ sẽ chỉ là
người quan tâm cô. Dù trong lòng tuyệt vọng, nhưng cô vẫn gượng nở nụ
cười yếu ớt thiếu chút tự tin trên gương mặt trắng bệch.
“Ngủ mấy ngày thật đói bụng quá”
Mẫn Nhu muốn vực không khí trong phòng lên, nhưng phòng bệnh vẫn tĩnh mịch và trầm
lặng. Bà Lục im lặng bưng chén cháo tổ yến để trên tủ đầu giường, ngồi
xuống bên Mẫn Nhu, nụ cười gượng gạo nhưng vẫn dịu dàng nói: “Vừa phẫu
thuật xong nên ăn chút gì đó bồi bổ như vậy tay mới nhanh khỏi”
“Dạ, cám ơn mẹ”
Mẫn Nhu hớn
hở muốn cầm lấy chén, khi tay phải chạm vào nó thì cô mới phát giác bây
giờ mình chẳng khác gì đại hiệp cụt tay. Trong lòng cười khổ, gương mặt
cũng biểu hiện chút ít, bà Lục tính chủ động đút cho cô thì Lục Thiếu
Phàm từ sau đoạt lấy chén cháu.
“Để con làm cho mẹ”
Lục Thiếu
Phàm không để bà Lục kịp đáp liền cầm lấy chén cháo cùng thìa, ngồi
xuống chỗ bà Lục, dịu dàng thổi thìa cho đỡ nóng rồi đưa tới miệng cô.
Gương mặt cũng không có cảm xúc gì khác thường, không áy náy không đau
khổ, chỉ cười rất thản nhiên, dịu dàng nói: “Coi chừng nóng”
Mẫn Nhu nhìn thấy Lục Thiếu Phàm tiều tụy nhưng vẫn dịu dàng chăm sóc cô. Cảm giác
đau lòng và ngọt ngào xẹt q