Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326532

Bình chọn: 9.00/10/653 lượt.

nụ cười trên môi, hạnh phúc

giống như cháo ấm đổ vào cơ thể, làm bừng sang những góc tối trong tâm

hồn sâu thẳm của cô.

Lục Thiếu Phàm như bị Mẫn Nhu dắt mũi dẫn đi, mà sự chăm sóc dịu dàng của Lục Thiếu Phàm chỉ có cô mới được nhìn thấy.

Ban đêm,

trong căn phòng bệnh ấm áp, trên chiếc giường hẹp, có một đôi nam nữ

đang ôm nhau ngủ, bên môi người đàn ông cong lên rất nhẹ, vẻ mặt an lành ngủ say không sợ sẽ bị y tá bắt.

Nhiệt độ ấm

áp từ sau lưng truyền tới, dưới tấm chăn, cánh tay dài mạnh mẽ của người đàn ông vòng chặt lấy cơ thể gầy gò của cô. Mẫn Nhu vẫn chưa ngủ, mắt

mở to nhìn chiếc đèn bàn đang tỏa ra ánh sang màu vàng, lông mày xuất

hiện nếp gấp.

Những hình ảnh vẫn rõ mồn một trong đầu, dù cô nhắm mắt lại, cũng không thể xua đi những hình ảnh lúc nãy.

Khi ăn xong

thìa cháo cuối cùng, cô cầm lấy khăn giấy cẩn thận giúp Lục Thiếu Phàm

lau khóe miệng. Lúc cô đại công cáo thành rút tay lại, chưa kịp ngẩng

đầu, thì người đó đã chiếm đóng môi cô, dịu dàng di chuyển, thỏa thích

gặm nhắm như thức ăn, để cô không thở được nữa dựa vào ngực anh, mặc

anh cuốn cô vào triền miên.

Ngón tay

trắng trẻo vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, lưu luyến buông cô ra, ở

khóe môi anh nhẹ hôn xuống rồi hài long ôm cô, gương mặt anh tuấn vùi

sâu vào tóc cô, ma sát qua lại.

“Về sau sẽ không có ai dám làm tổn thương em nữa đâu Tiểu NHu”

Giọng nói

lẩm bẩm đè nén nỗi đau đớn, ẩn sau đó là sự nhẫn tâm quyết liệt. Anh

không muốn để cô nhận ra, khi cô nghe thấy thì ngoại trừ sự ngọt ngào

xen lần trong đó còn cả âu lo.

Lục Thiếu

Phàm phải là một chính trị gia lỗi lạc, không nên vì cô mà làm những

chuyện trái lẽ thường, cho dù cô phải hi sinh bản thân cũng muốn con

đường sự nghiệp của Lục Thiếu Phàm có thể thuận buồm xuôi gió.

Khi cô đang

chìm đắm trong giấc mơ, lại không hề biết, người đàn ông bên cạnh đang

ngủ say lại cẩn thận hất chăn, dịu dàng đứng dậy, giúp cô đắp lại chăn

rồi đi ra ngoài.

Ngày hôm

sau, Mẫn Nhu thức dậy liền không thấy Lục Thiếu Phàm đâu cả. TRong phòng bệnh cũng không cảm nhận được hơi thở của anh, Mẫn Nhu khẽ thừ người

trong giây lát, cười khổ khi nhận ra bản thân không thể rời khỏi Lục

Thiếu Phàm.

Khi cô ngồi

dậy tựa vào thành giường thì thấy một tờ giấy trên tủ giường, là Lục

Thiếu Phàm để lại cho cô, tờ giấy trắng bóc nhưng mang theo những lời lẽ làm cô ấm lòng.

“Anh phải đi làm, điểm tâm để bên cạnh, đừng có đi xuống giường, dì Mai tối nay sẽ qua”

Nhìn bánh

bao được bao bọc cẩn thận, Mẫn Nhu một tay gỡ đầu gút, nhìn là biết có

người cố ý dùng cắt thắt mà một tay vẫn gỡ được, lúc mở ra, bên trong là bánh bao còn đang bốc khói.

Nó tỏa ra

mùi hương đặc trưng, Mẫn Nhu gắp một miếng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai,

trong tim cũng vì sự che chở chăm sóc của Lục Thiếu Phàm mà như được lắp đầy.

Anh có hỏi

cô muốn ăn gì vào bữa sáng. Cô từ từ nhắm mắt, mơ hồ nói đại một cái

tên, sau đó tiếp tục ngủ trong chăn ấm không ngờ anh lại đi mua thực.

Mỗi một câu của cô anh đều khắc ghi trong lòng, dù là cô thuận miệng nói đùa cũng như vậy.

Rõ rang đã

ăn đến no căng bụng, nhưng cô không hề thấy khó chịu, ngược lại còn cười rất hạnh phúc, có lẽ đây là chiếc bánh bao ngon nhất mà cô được ăn.

Dưới sự giúp đỡ của dì Mai, Mẫn Nhu rửa mặt một lượt, đang định tìm chút sách báo

xem thì cửa phòng bị đẩy vào. Lần lượt bước vào là Chân Ni và cả Thấm

Tấn Hàm đang mặc áo bác sĩ, hai người thấy Mẫn Nhu đã tỉnh trong lòng

cũng vừa vui vừa áy náy.

Mẫn Nhu gặp

chuyện không may ở hôn lễ hai người. Quan trọng hơn, Lục Thiếu Phàm vì

giúp Thẩm Tấn Hàm tiễn khách mà để Mẫn Nhu một mình, do đó có kẻ thừa cơ bắt cóc làm Mẫn Nhu bị thương, chuyện như vậy hai người cũng không dám

gặp mặt Mẫn Nhu ngay cả Lục gia, trong lòng vẫn áy náy trách bản thân.

Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ lung túng của hai người liền nhận ra họ vẫn cảm thấy có lỗi. Cô cũng không giận Chân Ni và thẩm Tấn Hàm, có một số chuyện xảy ra cũng

không thể tránh được, chẳng qua nó xảy qua đúng lúc quá thôi.

Chân Ni nhìn bàn tay của Mẫn Nhu quấn chặt băng, nước mắt rơi xuống ào ào, khác xa

với tính cách sảng khoái người thường, cuối cùng Mẫn Nhu làm bệnh nhân

mà phải đi an ủi ngược lại người thăm bệnh.

Mẫn Nhu nghĩ thầm, cô ấy cứ khóc như vậy người đàn ông phía sau cũng không thể bình

tĩnh được nữ, thấy vẻ lo lắng đau lòng lại do dự không tiến lên an ủi

Chân Ni của Thẩm Tấn Hàm. Cô dùng tay lau nước mắt cho Chân Ni, rồi nhẹ

giọng trấn an: “Đừng khóc mà, hiện tại mìnã không sao rồi?”

Mẫn Nhu cũng không dám nói mình khỏe hẳn, giờ nói thế Chân Ni liền ngưng khóc, bực

tức đập mạnh tay xuống giường, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Nhu, cậu đừng lo, loại chị em như vậy thà không có còn hơn, lần này nếu có

ai dám đứng ra che chở cho cô ta, mình sẽ bảo lão gia tử làm chỗ chống

lưng cho cậu.

Chân Ni còn

muốn tiếp tục phát biểu những lời nói đầy nghĩa khí thì bị đánh vào ót,

lấy tay che nơi bị đánh, Chân Ni vội vàng quay đầu, trừng mắt nhìn vẻ

mặt Thẩm Tấn Hàm như đang giáo huấn trẻ con.

“Sao anh đánh em, em nói gì sai sao. Cô t


Insane