
ng rõ ràng đã làm thay đổi cả tâm trạng.
Mẫn Nhu đang suy nghĩ nên chúc gì thì Lục Thiếu Phàm đã nghênh đón, dáng vẻ tuấn nhã phi phàm lại khép nép lễ phép, đưa món quà trên tay ra.
“Cha, món quà nhỏ, bất thành kính ý, mong rằng cha sẽ thích”
Lục Thiếu
Phàm lễ độ hành xử khiến Mẫn Chí Hải hài lòng gật đầu, cười vỗ vỗ vai
Lục Thiếu Phàm, đón nhận ánh mắt hiếu kì từ khắp nơi chiếu tới, tâm
trạng ông càng thêm tươi tỉnh.
“Thiếu Phàm, đều là người một nhà cả, cần gì khách khí như vậy”
Mẫn Nhu cảm
nhận được vô số ánh mắt chiếu vào người mình, đôi mắt hơi đảo quanh liền nhận ra phần lớn khách khứa đều hướng về cô. Rõ ràng là có người nhận
ra Lục Thiếu Phàm cùng với người kế bên bàn tán, tiếng xì xầm lấn áp đi
tiếng nhạc du dương.
Trong lòng
Mẫn Nhu có chút oán trách Mẫn Chí Hải, nếu không phải lúc nãy ông không cao giọng kêu thì cô và Lục Thiếu Phàm cũng sẽ không trở thành tâm điểm của công chúng. Nhìn nụ cười vui vẻ của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cũng không muốn phá hư không khí nên cũng không nói ra suy nghĩ, cô nhìn những đôi mắt kia mà nụ cười trên mặt không xuất hiện nổi.
“Đứa trẻ này là…”
Mẫn Chí Hải
cùng Lục Thiếu Phàm bàn chuyện, ánh mắt liếc sang nhìn đứa trẻ bên cạnh
Mẫn Nhu, liền mở miệng hỏi, đôi mắt thăm dò nhìn Mẫn Nhu.
Nghe Mẫn Chí Hải nhắc tới Đậu Đậu, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn gương mặt khả ái trong sáng, tâm trang từ từ tốt lên, dịu dàng kéo bàn tay nhỏ của Đậu Đậu, dạy nói:
“Đậu Đậu, gọi ông ngoại đi”
Đậu Đậu chớp đôi mắt đen, nghi ngờ ngó ngó Mẫn Nhu, lại nhìn Mẫn Chí Hải, môi hồng
cắn đầu ngón tay tròn trịa. Rõ ràng người ông ngoại này không giống
người ông ngoại mà từ nhỏ nó đã biết, nhưng Mẫn Nhu bảo thế nên đành
làm theo, giọng nói êm dịu:
“Dạ, cháu chào ông ngoại”
Mẫn Chí Hải
nghe một đứa nhỏ dễ thương như vậy gọi mình, gật đầu vui vẻ, một bên
đánh giá gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Đậu Đậu, một bên lại tán
thưởng với Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm.
“Là con nhà ai mà lại xinh như vậy, lại còn rất hiểu chuyện”
Mẫn Nhu giật giật hai mắt, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm xin giúp đỡ, cô không biết nên làm sao trả lời câu hỏi của Mẫn Chí Hải.
Lục Thiếu
Phàm cũng im lặng theo dõi sự biến đổi, nắm tay Mẫn Nhu, trấn an cô. Anh mỉm cười nhìn Mẫn Chí Hải, đối với lời khen không lấy gì làm tự hào đắc ý, dường như những lời ca ngợi đó đã sớm thành thói quen.
“Ông ngoại, cha của Đậu Đậu là Lục Thiếu Phàm, mẹ cháu là Mẫn Nhu!”
Đậu Đậu kiêu ngạo ngẩng đầu, cười toe toét, thản nhiên nói tên cha mẹ mình, giọng
nói ngây thơ non nớt của trẻ con lại như một chùy sắt giáng xuống, trong khoảnh khắc, Mẫn Chí Hải còn đang cười tươi bỗng trở nên chấn động.
Sắc mặt ông
trở nên lạnh lùng, ánh mắt chất vấn nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Thiếu
Phàm, Mẫn Nhu nhìn sắc mặt Mẫn Chí Hải trầm xuống cũng đoán nếu lúc
không phải không thích hợp, cô cũng đoán ra Mẫn Chí Hải sẽ lớn tiếng hỏi Lục Thiếu Phàm.
“Rốt cuộc là chuyện gì!”
Giọng nói
Mẫn Chí Hải hạ thấp cố kìm lại cơn giận, sự hài lòng dành cho Lục Thiếu
Phàm lúc nãy đã hóa thành bất mãn. Món quà cầm trong tay cũng trở nên
bỏng rát, ông tùy tiện quăng nó lên chiếc bàn dài, dùng đôi mắt chua xót nhìn Mẫn Nhu, khiển trách Lục Thiếu Phàm.
“Vì
sao trước khi cưới không nói là mình đã có con!! Mẫn gia dù không so
được với Lục gia nhưng cũng không phải để người ta khi dễ. Bây giờ cậu
vô duyên vô cớ có một đưa con, vậy con gái tôi ở Lục gia làm sao, sau
này con của Mẫn Nhu thì coi là gì!”
Mẫn Chí Hải
bất bình khi thấy Mẫn Nhu chịu tổn thương, có vẻ không hề giả vờ. Chỉ là nội dung trách cứ của ông khiến Mẫn Nhu nhớ tới mẹ và cô năm đó, năm đó Hồng lam đưa Mẫn Tiệp tới nhà, Mẫn gia có nghĩ tới mẹ cô không? Chẳng
lẽ vì mẹ cô là cô nhi nên có thể bị người khác chà đạp dễ dàng thế sao?
“Tiểu Nhu là vợ con, con của cô ấy dĩ nhiên cũng là con của con, là cháu Lục
gia. Điều này cha không cần nhắc con cũng ghi nhớ trong lòng”
Lục Thiếu
Phàm nghênh đón ánh mắt chỉ trích của Mẫn Chí Hải, thần thái nghiêm túc
bình tĩnh, không hề né tránh, cũng chắc chắn rằng Mẫn Chí Hải sẽ không
tìm được câu thứ hai để phản bác.
Lục Thiếu
Phàm không phải Mẫn Chí Hải thứ hai, mà cô cũng không phải Diệp Thư
Khinh, bi kịch nhà tan cửa nát sẽ không bao giờ xảy ra giữa cô và Lục
Thiếu Phàm. Mẫn Nhu nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, tự khích lệ nhau.
“Cha, Đậu Đậu là con của con và Lục Thiếu Phàm, con hi vọng cha cũng đối xử
với nó như cháu mình. Nếu cha không thể làm được, chúng con cũng không
miễn cưỡng. Hôm nay, chúng con tới chúc cha sinh nhật vui vẻ, quà cũng
đã tặng, lời chúc cũng đã nói, nếu cha không muốn gặp chúng ta, vậy
chúng con xin đi trước”
Mẫn Nhu nói
xong, liền kéo Đậu Đậu và Lục Thiếu Phàm đi. Mẫn Chí Hải lập tức ngăn
lại, ánh mắt thầm than lướt qua Đậu Đậu và vẻ mặt bình tĩnh của Lục
Thiếu Phàm, vẻ mặt ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Mẫn Nhu:
“Cha cũng chỉ muốn tốt cho con, trước kia là do cha không nhìn rõ, nếu bây
giờ đã biết thì sẽ không để chuyện hoang đường này tiếp tục nữa”
“Vậy cha hi vọng con phải làm sao? Mu