Duck hunt
Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328485

Bình chọn: 8.5.00/10/848 lượt.

i còn do dự, Mẫn Nhu thân thiện cười nói:

“Mẹ và mợ, hai người đi đi, trong nhà còn có dì Mai mà? Con cũng mệt rồi, muốn trở về phòng ngủ, sẽ không đi đâu cả”

Bà Lục và bà Diệp an tâm đứng dậy, cầm túi xách vui vẻ bàn luận chuyện mang thai,

vội vã đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dì Mai chăm sóc Mẫn Nhu.

Mẫn Nhu nhìn căn biệt thự đã trở nên yên tĩnh, cười nhẹ tựa vào ghế sô pha, tay xoa

xoa bụng một lần nữa, gương mặt xuất hiện vầng sáng hạnh phúc.

Con của cô sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mẹ nó, sẽ có gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, có ông nội bà nội, có chú có bác…

Trong đầu

Mẫn Nhu chợt hiện lên cái tên Mẫn Chí Hải, ông ngoại của đứa trẻ, cô

cũng nên báo cho ông biết, nhưng hai mẹ con Mẫn gia kia nếu biết cô mang thai chắc sẽ lại làm ầm ĩ lên?

Thay vì để

cho hai nhà xào xáo cả lên, chẳng bằng giữ bí mật. Mẫn Nhu đem điện

thoại giữ trong tay đặt xuống trở lại, vừa rút tay về thì tiếng chuông

vang lên.

Mẫn Nhu thấy trên màn hình xuất hiện số điện thoại văn phòng của Mẫn Chí Hải, mặc dù không biết ông tìm cô có mục đích gì nhưng cô vẫn bắt.

“Cha, cha tìm con có việc gì sao?”

Mẫn Nhu bề

ngoài chào hỏi khiêm tốn lễ phép nhưng cũng mất đi sự thân mật giữa cha

con, Mẫn Chí Hải cũng nhận ra thái độ xa lánh của Mẫn Nhu, chốc lát hơi

lúng túng, im lặng vài giây rồi nói:

“Tiểu Nhu con ở Lục gia vẫn khỏe chứ? Sau khi kết hôn sao không về nhà, khi nào thì cùng Thiếu Phàm về một chuyến?”

Giọng nói

Mẫn Chí Hải ôn hòa rõ ràng, bên trong cất chứa vẻ mệt mỏi uể oải. Mẫn

Nhu nhớ tới lời Lục Thiếu Phàm nói, Diệp Vân Thao sẽ không đơn giản

buông tha Mẫn gia, liệu có phải bây giờ đã ra tay?

“Tiểu Nhu, hai ngày nữa là sinh nhật 50 tuổi của cha, cha sẽ tổ chức tiệc ở

khách sạn, nếu con và Thiếu Phàm có rãnh thì cùng tới!”

Mẫn gia, cô

tuyệt đối không quay về, nhưng thái độ ăn nói khép nép mời mọc của Mẫn

Chí Hải khiến cô không thể hoàn toàn quyết tâm, chỉ đành thở dài nói:

“Cha, việc này con phải hỏi Thiếu Phàm, khi anh ấy đi làm về con sẽ nói cho anh ấy biết, sau đó sẽ báo lại cho cha được không?”

Mẫn Chí Hải cũng không cưỡng ép Mẫn Nhu, thở dài, vài giây sau mới nói.

“Vậy cứ như thế đi, ở Lục gia phải tự biết chăm sóc mình, biết chưa?”

“Vâng, hẹn gặp lại cha”

Mẫn Chí Hải

cúp trước vài giây, ông cũng không nhắc đến cuộc sống ở Mẫn gia. Mẫn Nhu mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, không muốn phí sức dây vào mối ân oán giữa Mẫn gia và Diệp gia, rồi cô kéo chăn, nằm trên ghế vờ nhắm mắt

ngủ.

Đến tối,

ngay cả Lục Tranh Vanh thần long kiến thủ bất kiến vĩ cũng quay về, sự

ấm áp yên tĩnh nơi bàn ăn cũng vì sự có mặt của ông mà trở nên náo

nhiệt.

“Thái công, Đậu Đậu sẽ có em trai a!!”

Đậu Đậu

ngẩng gương mặt nhỏ bé hồng hào lên, hai mắt đen thuần khiết, ngồi kế

bên Mẫn Nhu, bàn tay bụ bẫm xoa xoa bụng Mẫn Nhu, rồi như tên trộm nhỏ

giọng nói với Lục Tranh Vanh:

“Bà

nội còn bảo, Đậu Đậu phải nhỏ tiếng nếu không sẽ dọa em trai cháu chạy

mất. Cho nên, thái công cũng phải bắt chước Đậu Đậu, nếu không em trai

sẽ không thích thái công đâu”

Tối nay tâm

trạng Lục Tranh Vanh rất tốt, tuy vẻ mặt vẫn nghiêm trang nhưng khi nhìn về phía cô cũng mang theo chút hiền hậu của người hậu bối, nhất là khi

chú ý tới bụng cô lại vừa lòng gật đầu liên tục.

“Haha, không hổ danh là tôn tử của Lục Tranh Vanh, quả nhiên không bôi nhọ danh tiếng Lục gia ta”

Tiếng cười

sảng khoái của Lục Tranh Vanh khiến Mẫn Nhu bối rối, còn Lục Thiếu Phàm

lại cười ôn hòa, tay gắp thức ăn không hề ngừng lại, trong bát cơm Mẫn

Nhu thì đã hình thành một ngọn núi nhỏ.

“Ăn thế này làm sao đủ chất dinh dưỡng”

Lục Tranh

Vanh nhìn rau xanh trong chén Mẫn Nhu, bất mãn nhướng mày, vẻ mặt đen

lại nhìn đống đồ ăn chuẩn bị cho phụ nữ mang thai, hướng về phía bà Lục nói:

“Chi Duyên, Tiểu Nhu nên ăn gì đó để bồi bổ, ăn mấy thứ này không có dinh dưỡng đâu”

Bà Lục khó

xử nhìn những đồ ăn phong phú trên bàn, hôm nay bà đã cố tình gọi điện

cho bác sĩ dinh dưỡng, bảo dì Mai đi chợ mua đồ về, sao lão gia tử lại

bảo thức ăn này không dinh dưỡng?

Mẫn Nhu biết bà Lục tốn không ít sức vào bữa ăn này, đang tính lên tiếng hóa giải sự lúng túng cho bà Lục, thì tiếng xe tắt máy bên ngoài cửa thu hút.

Đã trễ thế này, Lục gia còn có khách sao?

Mẫn Nhu tò

mò quay đầu lại, thì thấy bóng người cao lớn bước vào căn biệt thự. Dáng người cao ráo mạnh mẽ, da ngăm đen, đầu cạo trọc, nhìn những đặc điểm

đó cũng biết họ là ai. Chỉ là khi cô nhìn qua thứ đồ cầm trên tay họ thì ngạc nhiên, nghi hoặc đưa mắt về phía Lục Thiếu Phàm, người ngồi sau

cũng chỉ lắc đầu cười khổ, dời mắt nhìn sáng Lục Tranh Vanh.

“Tham mưu trưởng xin chào, chào Lục phu nhân, Lục thị trưởng, chị dâu!”

Giọng nói

vang vọng khiến Đậu Đậu sợ hãi rúc vào lòng Mẫn Nhu, sau đó tò mò

nghiêng đầu, nhìn người đàn ông mạnh mẽ, sau đó ngước nhìn Mẫn Nhu, hỏi:

“Mẹ à, chú đó tới bán gà và chim sao?”

Mẫn Nhu lén

che miệng Đậu Đậu lại, xấu hổ kéo môi, hy vọng vị quân nhân này không

nghe thấy lời Đậu Đậu nói, Lục Thiếu Phàm tới gần cô nói nhỏ vào tai.

“Bà xã, xem ra gia gia vì mu