
ối với cả mẹ lẫn con đều không tốt.”
Tin Mẫn Nhu mang thai chắc bà Lục đã biết, rõ ràng Lục Thiếu Phàm đã thông báo. Nếu không bây giờ bà Lục đã ở trong công ty chứ không ở trong bếp nấu canh
cho cô.
Lục Thiếu
Phàm cười khẽ kéo Mẫn Nhu đến trước bàn ăn. Trước thái độ ân cần của bà
Lục, Lục Thiếu Phàm đẻ Mẫn Nhu ngồi xuống ghế, chủ động cầm lấy cái
muỗng và chén từ tay bà Lục, cử chỉ ưu nhã giúp Mẫn Nhu múc một chén
canh.
“Nếu chưa ăn cơm trưa thì húp canh nhiều một chút, đây là món xương bò hầm thượng hạng đối với phụ nữ đang mang thai rất có ích”
Ánh mắt bà
Lục thiết tha nhìn, Mẫn Nhu miễn cưỡng húp vào ngụm, nhưng vừa vào dạ
dày thì một cảm giác khó chịu dâng lên, canh trong miệng vẫn chưa kịp
nuốt vào thì đã muốn ói ra hết.
“Có phải em khó chịu chỗ nào không?”
Mẫn Nhu khó
chịu nhíu mày, một tay che miệng, một tay đẩy cái ghế, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Phía sau là tiếng bước chân bám theo sát của Lục Thiếu
Phàm, còn có tiếng hỏi lo lắng của anh.
“Mang thai chính là như thế, đây là phản ứng bình thường khi mang thai. Vợ của con so với phụ nữ mang thai bình thường thì phản ứng nặng hơn, không có gì phải lo đâu!”
Mẫn Nhu nôn
xong, mệt mỏi đi ra khỏi phòng vệ sinh. Ra tới cửa thì thấy bà Lục nói
cho Lục Thiếu Phàm nghe, còn Lục Thiếu Phàm hiển nhiên không an tâm,
nghe tiếng cửa mở liền mặc kệ bà Lục đi lên trước, ôm lấy Mẫn Nhu đang
tái nhợt lo lắng xem xét từ trên xuống dưới.
“Vẫn còn khó chịu sao? Nếu không anh đưa em đi bệnh viện khám thử?”
Vừa thấy Lục Thiếu Phàm tính đưa Mẫn Nhu đi ra ngoài, bà Lục vội ngăn lại, kéo tay
Mẫn Nhu dẫn cô đến bên bà, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Thiếu Phàm không được dính vào, sau đó nhìn dì Mai đang sắp xếp mấy hộp quà nói:
“Dì Mai, đem hộp vitamin B11 do nhị phu nhân mang tới đây”
Mẫn Nhu nhìn hộp quà đầy trên đất, đều là thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ có
thai, hơn nữa từ khi cô vài cửa còn có mấy cảnh vệ viên mặc quân trang
hoặc đồ tây đen ra vào, trong tay đều là đống thuốc bổ kì dị.
Từ lúc cô
biết mình mang thai đến giờ chưa quá hai tiếng, không ngờ hàng loạt quà
cáp thuốc bổ đã đưa tới cửa, chứng tỏ tin tức được truyền đi rất nhanh.
Bà Lục đưa
Mẫn Nhu vào phòng khách, Lục Thiếu Phàm vẫn bám sát theo sau, dáng vẻ
cẩn trọng. Bà Lục dừng lại nhìn Lục Thiếu Phàm, sẳng giọng nói:
“Nếu đã hiểu rồi còn không mau đi làm, để con dâu trong nhà chẳng lẽ còn sợ mất?”
“Phải đó thiếu gia, kinh nghiệm của phu nhân rất nhiều, biết thiếu phu nhân
mang thai, phu nhân cố ý lót gạch chống trơn xuống nền, chuẩn bị đổi
gạch trong phòng tắm, mấy tấm thảm kia phu nhân tính trải trên cầu thang tránh để thiếu phu nhân bị trượt.”
Theo tay chỉ của dì Mai, Mẫn Nhu nhìn đống hộp chất ngoài cửa, bên cạnh còn có các
tấm thảm lớn, theo cách nói của dì Mai tất cả những thứ này là do bà
Lục mua riêng vì cô…
“Mau uống vài viên Vitamin B11 đi, cảm giác buồn nôn sẽ bớt đi sau đó rồi ăn tiếp”
Bà Lục cầm ly nước ấm, trong lòng bàn tay còn có vài viên thuốc, dịu dàng dặn dò Mẫn Nhu:
“Mẹ
hôm nay không đi làm, buổi chiều mẹ sẽ nói cho con biết một số việc nên
chú ý khi mang thai, giúp con chuẩn bị tư tưởng trước, tránh để sau này
phải luống cuống tay chân”
“Dạ, cám ơn mẹ”
Mẫn Nhu uống vitamin B11 xong, bà Lục hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tày cô, sau đó nhìn Lục Thiếu Phàm nói:
“Thiếu Phàm, lát nữa con gọi cho họ hàng, họ gửi quà nhiều như thế chúng ta cũng nên cảm ơn”
Ánh mắt Lục
Thiếu Phàm từ đầu tới cuối chỉ nhìn Mẫn Nhu, nghe bà Lục nhắc nhở, khóe
môi cong lên đầy ý cười, tính đứng dậy bỏ đi thì tay bị Mẫn Nhu giữ lấy. Lục Thiếu Phàm cúi đầu, thấy ánh mắt đầy ân cần của Mẫn Nhu.
“Anh vẫn chưa ăn trưa, ăn xong rồi hãy đi làm”
Mẫn Nhu bị
Lục Thiếu Phàm nhìn chăm chú đến phát ngượng, vội vàng che ly nước, quay sang thấy bà Lục và dì Mai cười mập mờ, liền cảm thấy bối rối vội vàng
đi vào trong bếp. Lục Thiếu Phàm vẫn cười dễ hiểu, ôm lấy bả vai cô ngồi xuống.
Lục Thiếu
Phàm vừa đi không lâu, bà Diệp liền nghe tin chạy tới, thấy bà Lục và
Mẫn Nhu đang ngồi trong phòng khách liền mừng rỡ kéo Mẫn Nhu đứng lên
nhìn từ trên xuống dưới:
“Bà
thông gia, tiểu Nhu gầy quá, xem ra phải nhờ bác sĩ dinh dưỡng giúp con bé điều chỉnh, nếu không tới lúc sinh con sẽ không chịu nổi!”
Bà Lục đồng ý xoa cằm, sau đó hai người cùng nhìn chằm chằm cơ thể mảnh mai của Mẫn Nhu, nhíu mày suy nghĩ sâu xa nói:
“Tôi cũng nghĩ vậy, đợi ổn định rồi, cũng nên tham gia khóa học yoga , nghe nói có chương trình dành cho phụ nữ mang thai”
“Giáo dục trẻ con thì phải uốn nắn từ nhỏ, tôi có đến tiệm sách mua ít sách
dưỡng thai và vài đĩa nhạc, lúc tiểu Nhu mang thai có thể vừa nghe nhạc
vừa đọc sách. Phải rồi, bà thông gia, y phục chống phóng xạ có mua
không? Hiện tại nhà sử dụng điện đều bị phóng xạ, chúng ta cũng nên
chuẩn bị”
Bà Diệp nhắc nhở khiến bà Lục bừng tỉnh vội gọi dì Mai tới phân phó gì đó, sau đó
lại thấy lo muốn đích thân đi mua, nhưng nhìn sang Mẫn Nhu thì lại lo
lắng.
Bà Lục và bà Diệp khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, thấy hai vị trưởng bố