
u trở nên gượng gạo, quay đầu liền thấy đôi mắt đen chua xót của Lục Thiếu Phàm, dáng
người mảnh mai bị anh ôm vào lòng.
“Em ở trong mắt anh giống như chén nước tinh khiết, nó rất trong suốt vì vậy đừng nói dối anh, hiểu không?”
Anh xoa nhẹ
đầu cô, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương, cơ thể mệt mỏi của Mẫn Nhu cố gắng gượng mấy hôm nay liền tựa vào người anh tránh không chạm vào vết
thương bên ngực trái, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Màn hình đen đối diện phản chiếu một nam nữ đang ôm nhau, Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu
Phàm, quan sát vẻ mặt của anh, sự ân cần quan tâm xuất phát từ nội tâm
của Lục Thiếu Phàm khiến cô phải dẹp bỏ mọi mâu thuẫn trong lòng.
“Em ngủ không được..”
Cô thành
thật trả lời, lông mày Lục Thiếu Phàm khẽ nhíu lại, đầu ngón tay nâng
cằm dưới của cô lên, đôi mắt đen nhìn sâu vào đồng tử của cô, dường như
nhìn thấy được sự phiền não ở đáy mắt mà cô không muốn ai biết.
Bàn tay nhỏ
lạnh lẽo bắt lấy ngón tay ấm áp của Lục Thiếu Phàm, giống như bắt được
lục bình giữa biển khơi, tâm trạng lo lắng của Mẫn Nhu có chút bình tĩnh lại, nghiêm túc dõi theo anh, từng chữ từng chữ một nói:
“Lục Thiếu Phàm, anh sẽ vì một hình bóng mà dám hi sinh hạnh phúc của mình sao?”
Trong phòng
bệnh, mọi thứ đều yên lặng, hai mắt Mẫn Nhu mở to cẩn thận nhìn chăm chú Lục Thiếu Phàm, bàn tay nhỏ giữ lấy tay anh khẽ siết chặt, giọng nói
dịu dàng chán nản cất lên:
“Anh giống như một dòng nước xoáy, càng tới gần càng nguy hiểm. nhưng nếu
không đến gần, em không thể nào hiểu được anh, nhưng em sợ, khi em rớt
xuống dòng xoáy đó, thứ đang đợi em là kết quả mà em không thể đối mặt’
Lục Thiếu
Phàm chỉ im lặng nghe cô nói, lần đầu tiên nghe cô nói ra những bất an
trong lòng, đôi mắt đen tối lại dâng lên nỗi cô đơn khiến cho đôi môi
anh mím chặt, nụ cười trong mắt biến mất chỉ còn lại vẻ nghiêm túc vắng
lặng.
Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt trầm mặc của anh, cảm giác trong cô là tuyệt vọng tựa như hòn đá chìm xuống đáy biển. Cô đột nhiên cảm thấy, việc cô thản nhiên nằm
trong lòng anh thật mỉa mai, bên môi chua xót lan tỏa; cô muốn thoát
khỏi lòng anh, lại phát hiện cánh tay của anh giữ chặt lấy thắt lưng,
không để cô bỏ đi.
Tay Mẫn Nhu
siết chặt tấm mền bên dưới, cố gắng kiềm nén nỗi tuyệt vọng đang khuếch
tán, chăm chú nhìn từng nét mắt của anh, tận lực ép bản thân tỉnh táo
lại:
“Bất kể người khác nghĩ thế nào, em chỉ cần anh nói cho em biết, bắt đầu giữa chúng ta là dựa vào bóng hình của người khác sao?”
Cô đánh cuộc tất cả, thua thì sao, cùng lắm quẹo một vòng, quay về lúc khởi điểm
không có Lục Thiếu Phàm, không có gia đình ấm áp, cũng không có tình yêu mà cô khát vọng.
“Phải”
Lục Thiếu
Phàm bình thản nói, từng chữ một đem cô đẩy xuống mười tám tầng địa
ngục, khiến cho niềm hạnh phúc trong cô vô tình đảo ngược, anh, giống
như một kẻ độc tài ở trên cao giam cầm cô, lạnh lùng nhìn dáng vẻ thảng
thốt của cô.
Thì ra cô chỉ là thế thân, giúp anh giảm bớt đi cảm giác tội lỗi, tình yêu sâu đậm, tất cả chẳng qua là do cô vọng tưởng sao?
Nước mắt
chảy xuống, trong mắt mọng nước, cố ép nó chảy ngược lại nhưng nó lại
không tiếng động rơi xuống. Cô không muốn để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, nhưng lại đau lòng đến mức không thể không rớt nước mắt, dùng tay lau đi, càng lau càng nhiều, nước mắt thấm ướt cả lớp băng của Lục
Thiếu Phàm.
“Lục Thiếu Phàm, anh làm sao có thể… có thể tàn nhẫn đến thế!!”
Kỷ Mạch Hằng tổn thương cô nhưng cũng không đau như bây giờ, niềm hạnh phúc cô vẫn
tưởng đã nắm trong tay nay bị Lục Thiếu Phàm cướp đi, mọi ước mơ và
tương lại đẹp đẽ của cô.
Anh, hoàn mỹ như một vị thần, xuất hiện giữa lúc cô tuyệt vọng, mang đến cho cô cuộc sống đẹp như trong truyện. Khi cô đang chìm đắm trong hạnh phúc đến
mộng mị đầu óc thì anh giáng một đòn cảnh cáo, hất đổ tòa thành mộng ảo
của cô. Lúc này cô nhận ra người tàn nhẫn nhất không phải Kỷ Mạch Hằng
mà là Lục Thiếu Phàm!!
“Em muốn hạnh phúc, nhưng không muốn làm kẻ thế thân nhận sự bố thí của người khác… em không cần”
Cô quả
quyết nhìn anh, như con thú bị thương, trong mắt không che dấu đi được
nỗi đau, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh lại bị anh một lần nữa
ngăn cản.
Cho đến giờ
phút này, khi biết anh tàn nhẫn, cô vẫn không muốn làm đau anh, vẫn nằm
yên trong lòng anh, Mẫn Nhu âm thầm phỉ nhổ bản thân, yêu, có phải cô
lại một lần nữa đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân?
Ngón tay
thon dài êm ái lau đi nước mắt của cô, nó đã từng khiến cô mê đắm nhưng
bây giờ lại trở thành một hạnh động mỉa mai, Mẫn Nhu quật cường né đầu
ra thoát khỏi tay anh.
Trước mặt
Lục Thiếu Phàm, cô còn có tư cách tỏ ra kiên cường được sao? Nếu không,
vì sao anh lại lau đi hai gò má ướt đẫm của cô, khiến cho trái tim cô
không tự chủ mà rung lên, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào che đi tầm
nhìn của cô.
“Lần đầu tiên anh gặp cô gái đó vào một đêm giá rét. Cô gái đó một thân một
mình ngồi trên ghế đá bên ngoài cổng, hình ảnh quen thuộc đến mức khiến
anh phải dừng mọi công việc lại, đứng phía trước cửa sổ nhìn. Nhìn gương mặt đỏ bừng v