XtGem Forum catalog
Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329650

Bình chọn: 8.5.00/10/965 lượt.

c ăn lên.

Lục Tranh

Vanh ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lưng thẳng, hai tay cầm lấy khăn ướt do dì Mai đưa sang để lau, lông mày điểm bạc hơi nheo lại, nghiêm nghị mọi mặt như quân nhân.

“Gia gia”

Lục Thiếu

Phàm lễ phép gọi, Mẫn Nhu đứng cạnh Lục Thiếu Phàm. Đậu Đậu ở trong lòng Lục Thiếu Phàm liền trèo xuống ngồi lên ghế sau, hai chân quẫy đạp thì

đôi giày nhỏ rớt khỏi chân, bàn tay chống lên cằm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Tranh Vanh gọi một tiếng: “Thái công”

Đậu Đậu đối

với Lục Tranh Vanh không hề sợ hãi, hai chân đung đưa, cả người lắc lắc

ngó Mẫn Nhu im lặng đứng phía sau, cơ hể nhỏ bé chồm lên bàn hướng Lục

Tranh Vanh nói: “Thái công, Đậu Đậu có mẹ rồi”

Trên gương

mặt khó chịu lạnh lùng của Lục Tranh Vanh lộ ra chút hiền hòa, bàn tay

đầy vết thương vỗ nhẹ đầu Đậu Đậu, vui vẻ kéo bờ môi cương nghị lên,

theo ngón tay ngắn ngủn của Đậu Đậu nhìn về phía Mẫn Nhu.

Mẫn Nhu thấy ánh mắt Lục Tranh Vanh hướng về mình thì cả người cứng ngắc, không thể động đậy, theo phản xạ nói: “Chào tham mưu trưởng”

Bên trong

căn biệt thự yên tĩnh, giọng nói cao vút của cô như bị phản hồi lại, rất lâu không tan đi. Mẫn Nhu cảm giác sau lưng mình túa mồ hôi lạnh, ánh

mắt cầu cứu nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ cong môi cười, không lên tiếng

trợ giúp như cô mong muốn.

Mẫn Nhu cảm

thấy lúc này chỉ có mình cô trong căn biệt thự, cô nuốt nước miếng, ánh

mắt không ngừng đảo qua lại không dám nhìn thẳng đôi mắt như chim ưng

của Lục Tranh Vanh. Khi cô tưởng tham mưu trưởng không vui thì một giọng nói từ bàn cơm vang lên “ừ”

Không phải

tiếng Lục Thiếu Phàm, giọng nói trầm mạnh mẽ mang theo chút bi ai của

năm tháng đã trải qua chỉ có thể là Lục Tranh Vanh.

Bị Lục Thiếu Phàm nắm kéo một bên xuống, Mẫn Nhu hé mắt nhìn sang khóe miệng cười

đầy ẩn ý của Lục Thiếu Phàm, tựa như rất hài lòng và vui vẻ, trái tim cô vì vậy mà mừng theo, Lục Tranh Vanh không để mặc cô xem như là dấu

hiệu tốt đi?

Lục Thiếu

Phàm thong thả kéo ghế ý bảo ngồi xuống, Mẫn Nhu lắc đầu, gương mặt nhỏ

nhắn cười khiêm nhường, ánh mắt nhìn về cầu thang chỉ thấy bà Lục mạng

đồ ở nhà đang từ trên cầu thang bước xuống.

Dung nhan

quý phái cao nhã của bà Lục không có lấy nụ cười, thản nhiên nhìn Lục

Thiếu Phàm và Mẫn Nhu, gương mặt khẽ động liếc mắt sang Mẫn Nhu, tựa như giọt nước rơi xuống hoa sen vẫn bình thản như trước

“Mẹ!”

Gương mặt

Lục Thiếu Phàm nở nụ cười khiêm tốn, tuy nói với bà Lục nhưng ánh mắt

lại liếc sang Mẫn Nhu hài lòng cong môi, đem chỗ ghế vừa kéo ra cho bà

Lục ngồi.

“Mẹ”

Mẫn Nhu dịu

dàng gọi khiến sắc mặt bà Lục hơi khựng lại, không đáp lời, chỉ chú tâm

ngồi xuống ghế, sau đó, mới nhìn hai người đang đứng ôn nhu nói: “Hai đứa cũng ngồi xuống đi”

Lục Thiếu

Phàm cũng không nói gì, cùng Mẫn Nhu ngồi xuống, trên bàn ăn yên tĩnh

hoàn toàn khác hẳn với ở nhà Mẫn Nhu khi vô câu vô thúc , Mẫn Nhu ngồi

nghiêm chỉnh, dáng vẻ đoan trang, lo lắng nếu bản thân không để ý sẽ

khiến người lớn khó chịu.

“Em muốn ăn cái gì?”

Ánh mắt Lục

Thiếu Phàm dịu dàng nhìn cô, lời nói yêu thương chăm sóc cô, cảm giác

căng thẳng trong lòng Mẫn Nhu được thả lỏng, cũng chỉ có Lục Thiếu Phàm

mới có thể khiến cho cô lấy lại chút tự tin trong giờ phút này.

Nhìn bát cơm để rất nhiều thịt nướng, khóe miệng Mẫn Nhu hơi cong lên, hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, kề sát Lục Thiếu Phàm hạ giọng nói: “Em không ăn thịt mỡ”

Giọng nói

khe khẽ mang theo ý làm nũng. Trên bàn cơm đang yên tĩnh, ánh đèn chiếu

vào hai gò má trắng hồng của Mẫn Nhu, giống như một cô gái nhỏ thẹn

thùng.

“Em chỉ ăn thịt, nếu không, em ăn một phần, anh ăn một phần được không?”

Mẫn Nhu chớp chớp mắt, hỏi ý kiến Lục Thiếu Phàm, gương mặt ngây thơ cẩn trọng khiến người ta yêu thương.

Lục Thiếu

Phàm cũng không thể nói gì chỉ mím môi cười, bàn tay không cầm đũa cưng

chìu xoa đầu cô, nhân nhượng mở miệng ăn nửa miếng thịt của Mẫn Nhu,

trên gương mặt tuấn tú không hề có vẻ gượng ép.

Mẫn Nhu ngọt ngào cong môi, chỉ chớp mắt thì thấy bà Lục đang đăm chiêu nhìn hai

người, trong mắt có vẻ nghi ngờ, Mẫn Nhu lễ phép mỉm cười, ngồi ngay

ngắn trên ghế cắm đầu vào ăn.

“Đậu Đậu muốn mẹ đút”

Gương mặt

Đậu Đậu bụ bẫm trắng nõn, quơ quơ chiếc muỗng gỗ trong tay tỏ vẻ bất

mãn, cơ thể tròn vo giãy giụa muốn nhảy khỏi ghế lại bị bà Lục ôm lấy.

“Đậu Đậu, sao cháu không ngoan ngoãn ăn cơm đi?”

Bà Lục buông đũa trong tay xuống, dịu dàng giữ lấy cơ thể nhỏ nhắn đang lộn xộn của Đậu Đậu, thân mật nói.

Trên môi đỏ Đậu Đậu dính đầy cơm, gương mặt nhỏ cố nhoài ra, đôi mắt đen thẫm nhìn Mẫn Nhu dò xét, vội vàng đứng dậy: “Mẹ đút ba ba ăn cơm, con cũng muốn”

Bà Lục cười nhạt, giọng nói nhu hòa, nhìn về phía Đậu Đậu lông mày nhíu lại chỉ dạy từng bước cho Đậu Đậu: “Bà nội không phải đã dạy Đậu Đậu rồi sao? Không thể tự ý gọi như thế, nếu

không sẽ là đứa trẻ thiếu lễ phép, sẽ bị mọi người ghét”

Nụ cười yếu

ớt trên mặt Mẫn Nhu có chút miễn cưỡng, trong lòng tối lại, động tác cầm đũa càng lúc càng chậm, đột nhiên trong chén cơm xuất hiện miếng măng

tây, bên t