
g muốn thấy ông ta nữa, vì vậy mới đỏ mắt cáo lui. Nói không chừng bây giờ đã phi như bay đến tẩm điện của
Thiên đế cáo trạng rồi.
Ta lại thong thả bước đến án thư, đem
tách trà đưa cho Thái tử điện hạ, hắn hớp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên
khen ngợi: “Vẫn là vân hương phong lộ Thanh nhi ngâm uống ngon. Trà mà
mọi khi tiên nga ngâm chung quy không toát ra được hương vị thanh thuần
như vậy.”
Ta nghe nói lúc ngâm trà có nguyên tắc trước tiên là
tráng trà, nhưng ta trước giờ thô lỗ đã quen, có thể có nước suối uống
cũng không thèm so bì làm chi, bây giờ thay Thái tử điện hạ tôn quý ngâm một tách trà, sớm đã đem mớ lý thuyết ngâm trà quẳng ra sau đầu, trực
tiếp nhúm một nhúm lá trà, đổ nước nóng vào, hương thơm thanh thuần một
chút cũng là đương nhiên.
Ta thành thành thật thật nói: “Bình
thường các tiên nga tỷ tỷ ngâm trà nhất định là phải đem lá trà rửa sạch rồi mới rót nước a? Chẳng qua là ta thấy trà đã tráng qua rồi đổ nước,
sắc xanh cũng nhạt hơn, ngửi thấy hương thơm nồng đậm, có chút lãng phí, liền không có tráng trước, trực tiếp chế nước luôn!”
Hắn nghe thấy lời ta nói, nhíu mày đem ngụm trà trong miệng nguyên dạng nhổ ra, nhìn ta không vui. Ta lắc đầu than: “Thái tử điện hạ, vân phong
hương lộ này ba trăm năm mới được mười lạng trà, người lãng phí thế này
cũng không sợ ông trời khiển trách a?”
Hắn trừng mắt với ta: “Ta chính là trời!”
Ta thở dài: “Được rồi, Thái tử điện hạ chính là ông trời của Tước La Điện!”
Buổi trưa ngày thứ hai, Thái tử điện hạ nghị sự xong quay về, gương mặt
nghiêm nghị đến khó hiểu, cơm trưa cũng không dùng liền ru rú trong thư
phòng.
Ta vừa vặn mới ăn xong một bát cháo hoa và một mâm nem rán để lót bụng, cẩn thận đứng ở cửa quan sát, nhưng thấy có chút không ổn, lập tức chạy trốn vẫn còn kịp. Người ta thường bảo: cửa thành bốc cháy, lúc làm hại đến đám cá trong hồ cũng không có ai hỏi qua liệu bọn chúng có phải oan uổng hay không, dù gì cũng đâu có ai bảo lúc đó chúng lại
bơi đến dòng sông đào bảo vệ cổng thành cơ chứ?
Lưu Niên cẩn thận từng ly từng tý nhích đến cửa, vẻ mặt như đưa đám nói: “Thái tử điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa a.”
Việc này ta đương nhiên biết, hai mâm thức ăn nhà bếp lúc chiều mang lên vẫn không hề xê dịch, ta từ vị trí bàn ăn mà thái tử điện hạ nhìn không
thấy len lén nhón lấy hai trái anh đào trên đĩa cho vào bụng. Món ăn này không biết là món gì, hai trái anh đào đỏ mọng chính là mắt của nó.
Thái tử điện hạ công việc bận rộn, chắc chắn sẽ không bận tâm đến hai
trái anh đào làm mắt biến mất. Ta xoa xoa bụng, cúi người nói bên tai
Lưu Niên: “Ngươi tiến vào thỉnh Thái tử điện hạ dùng cơm, hắn nhất định
sẽ vặt đầu ngươi xuống.”
Mặt mày hắn trắng bệch sờ cái gáy của
mình, ta lại nhỏ giọng nói: “Lúc ta ở núi Nữ Sàng đánh nhau với con ác
thú đã nhìn thấy rồi, Thái tử điện hạ sức lực lớn mạnh vô cùng. Ngày
thường có vẻ nho nhã, nhấc tay một chưởng liền đem một cánh tay của con
ác thú ném xuống, con ác thú đó da dày thịt béo, ta xem ngươi….chậc
chậc, da trắng thịt mềm…”
Hai mắt Lưu Niên đã lộ ra nét hoảng sợ, nghe nói hắn mới tới hầu hạ Thái tử điện hạ chưa lâu, cũng không rõ
tính tình Thái tử điện hạ cho lắm. Đương nhiên cũng đã nghe qua quan hệ
dựa dẫm của ta với Thái tử điện hạ như thế nào, thăng lên Thiên đình làm tiên nga quét dọn. Nhưng lòng trung thành của hắn rất đáng khen, mặc dù mặt mày trắng bệch, chính là không sợ chết nói: “Nhưng mà Thái tử điện
hạ vẫn chưa dùng cơm trưa.”
Ta bị hắn dây dưa không nhịn nổi, một tay vỗ nhẹ cái bụng hắn, lông mày nhướng lên, nhẹ giọng bực mình nói: “Đây là bụng ai?”
Hắn có chút khó hiểu đáp: “Đương nhiên là bụng ta.”
Ta len lén chỉ vào bên trong, nói: “Bụng Thái tử cũng không ở trên người
ngươi, hắn không truyền thiện, chắc chắn cũng là vì không đói. Ngươi chỉ quản cái bụng mình no là được rồi.”
Trong mắt hắn đọng hai giọt
lệ, như hiểu như không gật gật đầu. Trong bụng ta thầm cười, chỉ mong để Thái tử điện hạ đói nhiều hơn chút, mới hợp ý ta. Còn chưa cười xong,
đã nghe thấy người bên trong phòng thản nhiên nói: “Truyền thiện.”
Gương mặt Lưu Niên trở nên vui mừng, vội vã đi vào. Ta hướng phía hắn đi hung hăng trừng mắt một cái, mới sửa sang lại y phục tiến vào.
Thái tử điện hạ vừa
ăn những món trân quý mà Lưu Niên sai cung nga dọn lên, vừa lành lạnh
liếc mắt nhìn ta. Ta chột dạ, co đầu rụt cổ đang chuẩn bị chuồn đi, hắn
đã mở miệng nói: “Bổn vương nhớ, chưởng lại và Long tam thái tử có chút
quan hệ?”
Ta không biết dụng ý của hắn là gì, ha ha nói: “Điện hạ cũng biết…chuyện Thanh Loan bị phạt xuống núi Nữ Sàng cùng với việc
đánh Long tam thái tử không khỏi có chút liên can.”
Hắn gắp một
đũa rau xanh, chầm chậm chầm chậm nhai, nuốt xuống, mới như bừng tỉnh
đại ngộ nói: “A, Bổn vương nhớ rồi, hơn bốn trăm năm trước có một sự
việc phát sinh làm chấn động Thiên giới. Đông Hải Long Vương thượng cáo
lên Thiên đình, trong điện văn thần võ tướng đều cười thán không thôi,
bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải truyền Xích Diễm đại thủ lĩnh Điểu tộc
lên Thiên đình bàn bạc đối