
ề phía hắn.
Thân ảnh hắn lại nhanh tựa quỷ ảnh, biến mất
ngay trước mắt ta, ta quay đầu tìm kiếm xung quanh, trên mặt bị người
dịu dàng ấm áp thơm một cái, nhưng bốn phía mênh mông, Lưu Niên cùng
cung nga tất cả đều không thấy bóng dáng, ta như thể đang đứng ở nơi
đồng không mông quạnh bao la bát ngát, xung quanh gió lạnh vù vù, bên
tai truyền đến một thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, giống như có
người ở bên tai ta khẽ nói: “Thanh Loan, nàng thử nhìn vào nội tâm mình
xem, nàng nhìn thấy gì?”
Tất cả nộ khí của ta không biết mất đi
đâu hết, chỉ cảm thấy y phục mỏng manh, lạnh lẽo vô cùng. Ôm lấy hai
cánh tay như thể bị mê hoặc mà lẩm bẩm: “Ta nhìn thấy một cánh đồng
hoang vu, mênh mông vô bờ, băng phủ tuyết đọng.”
Tiếng nói đó cực kỳ mê hoặc, như chứa đựng ý yêu thương gắn bó vô cùng, thấp giọng bên
tai ta: “Nàng vì sao không thể nào tin tưởng ta?”
Ta vô thức lắc
lắc đầu, không rõ vì sao không tin tưởng hắn. Hắn là ai? Cánh đồng hoang vắng trước mặt như thể khá quen thuộc, ta đứng ở nơi này chỉ cảm thấy
từ trước tới giờ chưa từng rời đi, cô độc bi thương như sóng lớn cuồn
cuộn, kế đó là nơi đồng không mông quạnh lạnh lẽo thế này, ta ngay đến
bản thân thân mình còn không tin tưởng nữa là.
Người đó bên tai ta lại vô cùng ôn nhu nói: “Thế thì, nàng tin tưởng ai?”
Ôm cánh tay run rẩy mà đứng, ta tin tưởng ai? Đã từng có một nam tử, dịu
dàng quan tâm săn sóc cho ta, lời nói nhẹ nhàng yêu thương che chở, cẩn
thận xử lý vết thương của ta. Mấy vết thương đó ngay đến sẹo cũng sớm đã không còn, dấu vết cũng chưa từng lưu lại, thế nhưng người đó lại như
thể khắc ghi mãi trong tâm khảm của ta.
Hắn khi thì sắc sảo lúc
lại hay quên, cuối cùng ngay cả ta cũng không nhận ra, tín nhiệm cùng
che chở bất chấp tất cả đó khiến lòng ta thoáng chua xót khổ sở, ta
trước giờ luôn tin tưởng hắn sẽ không bao giờ không để ý đến ta…
Trong lòng có vô số thanh âm đang vọng đến: Nhạc Kha…Nhạc Kha….
Ta mở miệng, cơ hồ sắp lên tiếng trả lời thì bên tai vọng đến một thanh âm như tiếng sấm: “Tiểu ngốc điểu, ngươi đang làm gì?”
Sương mù trước mắt ta dần dần tản ra, đồng không mông quạnh bất tận cũng biến mất không thấy, ta đang ngồi xổm ở trong phòng, trước mặt có một gương
mặt trắng trẻo bóng loáng, chính là Đồng Sa điện hạ. Bên cạnh là thức ăn bị ta lật đổ.
Ta sờ sờ đầu, không rõ bản thân bị làm sao a. Mờ
mịt liếc nhìn Đồng Sa Điện hạ một cái, từng bước từng bước ra khỏi điện. Sau lưng kim chuyên lóe lên ánh sáng, cơ hồ như muốn tổn thương mắt ta. Ta che che mắt, bỗng dưng nhớ tới một việc, nghiêm nghị đứng ở cửa điện hướng phía nội điện lạnh lùng nói: “Ta không tin ngươi!”
Ta biết hắn nhất định đang ở trong nội điện. Nghe nói Thái tử điện hạ vốn dĩ
thuật pháp ảo diệu, Tiên pháp sáu vạn năm tinh tiến, ta chẳng qua không lưu ý một chút liền nghe theo lời hắn nói, nếu như không phải Đồng Sa
Điện hạ đến, e là ta sẽ đem từng việc từng việc cất giữ ở trong lòng nói hết cho hắn. Bên ngoài điện ánh mặt trời rực rỡ ấm áp xua tan khí lạnh
trên người, nhưng ta vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Hắn vẫn chưa lộ diện, như thể bên trong điện không một bóng người.
Đồng Sa Điện hạ theo sát ta mà đi, liếc nhìn ta một cách kỳ quái, nói: “Thanh Loan, ngươi điên rồi?”
Ta nhớ tới tiên pháp mà bản thân vừa gặp, cùng với ảo thuật của Ly Quang
hoàn toàn giống nhau. Ngay thẳng nói: “Đồng Sa điện hạ, ta có một câu
muốn hỏi ngươi, xin ngươi nói thật, cũng để Thanh Loan chết được minh
bạch.”
Hắn như thể bị bộ dạng thế này của ta dọa sợ, ý cười trên mặt biến mất, gật gật đầu.
Ta nói: “Thái tử điện hạ tu luyện ảo thuật đúng không? Ảo thuật của Giao nhân.”
Hắn kinh hãi, vươn tay che miệng của ta lại, lét lút nhìn xung quanh, kéo
ta tới rừng cây núi đá bên cạnh, chỉ vào ta nói: “Ngươi con chim ngốc
này sao mà cái gì cũng nói hết vậy? Thiên giới tiên pháp kỳ diệu, Thiên
giới thái tử sao có thể đi tu luyện ảo thuật của Giao nhân a? Đó là bàng môn tà đạo.”
Nghe đồn ảo thuật của Giao tộc tách biệt, mặc dù
không giống với tiên pháp của Tiên gia, nhưng có khả năng mê hoặc lòng
người, hễ là chúng tiên nhân định lực không tốt đều bị trúng ảo thuật, ở Tiên giới bị coi là thuật cấm.
Ta kéo tay hắn xuống, lạnh lùng
nói: “Ta mới bị trúng thuật này. Mặc dù kiến thức của ta nông cạn, nhưng cũng có bằng hữu là Giao nhân, loại ảo thuật này vẫn từng thấy qua.”
Mặc dù Ly Quang chưa từng dùng ảo thuật với ta, nhưng không chứng tỏ trước
nay ta chưa từng thấy qua ảo thuật của Giao nhân. Lúc trước ta hiếu kỳ,
từng tóm lấy tiểu yêu trong núi bảo hắn thi triển ảo thuật, thấy đám
tiểu yêu này thốt ra lời thật từ đáy lòng, đáp án kỳ quái đủ loại đều
có, từng có một lần khiến ta ôm bụng cười to. Thế nhưng hôm nay bị trúng thuật của người khác, trong lòng bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo.
Đồng Sa điện ta thấy ta nghiêm nghị thế này, kéo kéo cánh tay ta, hiếm hoi
nói lời nịnh nọt: “Ca ca nhất định chỉ là đùa thôi. Huynh ấy đối với
ngươi…không có ác ý.”
Ta lắc lắc đầu, cười lạnh nói: “Điện hạ
cùng Thái tử điện hạ chính là con trai ruột c