
sách.”
Ta đương nhiên nhớ rõ việc này, vạn năm thể diện đều mất hết trên Cửu Trùng Thiên. Thái tử điện hạ nhắc lại chuyện này khiến da mặt ta nóng bừng, nghĩ thấy cũng đã đỏ hết cả
rồi.
Hắn lại hớp một ngụm trà nóng, trầm ngâm một hồi, nói: “Khi
đó Xích Diễm Đại thủ lĩnh nói thế nào nhỉ? À, đúng rồi, Đại thủ lĩnh
nói, cô nương này từ nhỏ thiếu quản giáo, đều là sơ sót của thần mới
phạm phải sai lầm lớn này. Mong Thiên đế phạt nặng để lấy đó làm gương.”
Nội tâm ta từ từ trầm xuống, bởi nhớ tới lúc mới gặp Đan Chu có nói qua,
nếu như không phải dì ở trên Thiên đình vì ta ra mặt, ta há lại có thể ở núi Nữ Sàng mà cư ngụ? Sao lời Thái tử điện hạ nói và điều nàng ta nói lại hoàn toàn trái ngược?
Thái tử điện hạ vừa ăn vừa nói: “Phụ
Vương nhân hậu, còn nói hình phạt này hơi nặng, chi bằng phạt nàng tới
Đông Hải, đẩy đến trước mặt Tam thái tử để hắn trút giận, chẳng qua là
hai đứa nhỏ đánh nhau, đánh vài trận là huề thôi mà. Nói không chừng đây là mối nhân duyên không đánh không quen biết a. Haizzz….” Ngữ khí hắn
chợt chuyển, châm chọc nói: “Chính là việc này vậy mà đã qua bốn trăm
năm, dù Nguyệt Lão khi ấy có thắt tơ hồng, cũng chưa thấy hai người bị
cột chung một chỗ.”
Đây là đương nhiên, dây tơ của Nguyệt Lão chỉ quản nhân duyên của nhân gian, với nhân duyên của Thiên giới cũng có giới hạn.
Trong lòng ta bối rối, cũng không biết lời Thái tử điện hạ là thật hay giả.
Hôn nhân đại sự, chung quy vẫn muốn tìm một phu quân tỉnh táo, nhưng con rồng ngốc Nhạc Kha đó…Bất luận thế nào cũng không phải là một lang quân có thể dựa dẫm.
Thành thân với hắn, chi bằng thành thân cùng Ly Quang, hắn chính là một người nhân hậu biết quan tâm lại sáng sủa.
Trong lòng ta khó xử, suy tính tới lui, chỉ thấy nội tâm một mớ rối rắm, mắt
thấy chính là có thể dò hỏi chút manh mối, vì vậy đánh bạo nói: “Lời
Thái tử điện hạ là thật? Nguyệt Lão thật sự dùng tơ hồng cột trên chân
ta và Tam thái tử?”
Lăng Xương Thái tử ngẩng đầu như thể suy nghĩ một lúc: “Hôm đó Bổn Vương cảm thấy việc này khá thú vị, lời phụ vương
nói cũng có lý, lại muốn nhìn thử xem tơ hồng của Nguyệt Lão có điểm nào kỳ diệu nên mới âm thầm lệnh cho ông ấy buộc cổ chân hai người lại với
nhau.”
Gương mặt hắn bày ra ý cười rạng rỡ, hoàn toàn chưa từng
để ý đến cảm thụ của ta. Nhưng Nguyệt Lão chính là Thượng tiên, Tiên
pháp cao thâm, nếu như tơ hồng thật sự phát huy tác dụng…Oành, Lăng
Xương Điện hạ thật sự có chút khi dễ người khác rồi!
Đỉnh đầu ta
bốc hỏa, trong lòng bị phẫn nộ đốt cháy, tiến lên hai bước liền hất đổ
bàn ăn của Thái tử, bát đĩa trên bàn tất cả đều rơi xuống nền đất lót
kim chuyên, vỡ thành từng mảnh.
Thái tử trong lúc nguy cấp, đôi
đũa cứu được vận mệnh rơi xuống đất của một viên củ cải đỏ. Đem củ cải
cho vào trong miệng mới cực kỳ từ tốn nói: “Chưởng lại, hành động phạm
thượng này là sao?”
Lồng ngực ta bốc hỏa, nhớ tới vạn năm qua
quanh đi quẩn lại, chẳng dễ dàng gì mới được tự tại như bây giờ, không
cần tiếp tục quan sát sắc mặt người khác nhưng lại bị tên Thái tử điện
hạ này lôi đến trong điện của hắn quét dọn hai trăm năm, khiến cuộc sống khoái hoạt hằng ngày đều bị phá hỏng hoàn toàn. Những chuyện này ta đều có thể nhịn, chẳng qua là do suy tính đến quyền lợi mà thôi.
Nhưng hôn nhân đại sự, từ trước đến giờ chỉ có phụ mẫu của bổn tiên là có thể làm chủ, hắn nghĩ mình là ai chứ? Ta xoa tay xắn áo, quay lại phương
thức ngày xưa, dứt khoát làm con chim loan nanh nọc chuyên gây vạ khắp
nơi ở núi Đan Huyệt, chỉ vào Thái tử điện hạ phẫn nộ nói: “Ngươi chẳng
qua là ỷ vào khí thế của cha mình liền đem một tiểu tiên như ta đùa giỡn trong lòng bàn tay. Bị ngươi đùa bỡn suốt hai trăm năm, chỉ trách ta
lúc đầu ngu ngốc, không nhớ đòi ngươi ngọc chỉ của Thiên đế. Nhưng hôn
nhân đại sự của ta cũng bị ngươi đem ra làm trò đùa tìm vui, chi bằng
bây giờ liều một trận, là sống hay chết do trời định đoạt!”
Hắn
để ta xanh mặt chỉ trích, hết nhịn lại nhịn mới không phát hỏa ngay lập
tức, chỉ là toàn bộ thức ăn trước mặt đều đã rơi xuống đất, hắt dứt
khoát ném luôn đôi đũa ngọc trên tay xuống, thản nhiên nói: “Ta thấy
Long tam điện hạ Đông Hải cũng cực kỳ không tệ, nàng gả cho hắn cũng
không tính là làm nhục nàng ?”
Trong lòng ta tức giận vô cùng,
cũng không lựa lời mà nói: “Ngươi lấy một tên ngốc thử coi? Hôn nhân đại sự, há có phải là trò đùa, nếu như không có tình cảm, chi bằng không
gả!”
Chút tức giận trên mặt hắn dần dần nhạt đi, lại hơi hơi mỉm
cười liếc nhìn ta một cái, nói: “Ta cưới một tên ngốc thì có sao đâu?
Nàng không phải vốn dĩ chính là một đứa ngốc đó sao!”
Ta bình
sinh ghét nhất bị người khác ở trước mặt ta mà nhục mạ, bị người ở trước mặt mà chà đạp, nhất là trước nay trong lòng vẫn cứ mang ảo tưởng, cho
rằng hắn là bạn không phải thù. Chẳng ngờ thì ra sự thật so với suy nghĩ của ta còn tàn nhẫn hơn nhiều. Hắn luôn luôn đem ta ra làm trò đùa thì
cũng thôi đi, thế nhưng ngay đến hôn nhân đại sự của ta cũng đem ra làm
trò đùa mà động tay động chân, rút ra Ngũ Sắc Thanh Linh trên người,
đánh v