
g cùng
với dì, vẫn còn người nhớ đến ta, thì chính là hai người này đây. Nhất
thời kích động khó nói, khổ sở vì không có cách đáp tạ hai người họ suốt hai trăm năm trải qua bao gian nan, nắm chặt tay hắn nói: “Ly Quang, từ nay về sau, nếu ngươi có yêu cầu gì mà Thanh Loan không đáp ứng, liền
để ta trên trời dưới đất này chết không yên ổn.”
Dưới ánh trăng,
hắn vội vàng rút tay ra che miệng ta lại, thế nhưng lại mím môi cười,
hết nhìn lại nhìn ta, mãn nguyện vô cùng, nhẹ giọng than: “Ly Quang cũng không phải vì cảm kích này của Thanh nhi, ta chỉ xin nàng—“
Ta mở to hai mắt, vui vẻ nói: “Xin ta điều gì? Xin cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi!”
Hắn cúi đầu nói: “Chỉ xin Thanh nhi từ nay về sau luôn luôn đem ta ghi nhớ trong lòng, yêu thích ta, ta liền cực kỳ mãn nguyện.”
Ta đưa tay vỗ vỗ ngực, từng chữ từng chữ rõ ràng, bảo đảm nói: “Ta vốn dĩ
thích ngươi, bằng không, vì sao suốt mấy ngàn năm lại cùng ngươi quấn
quít một chỗ?”
Ly Quang tính tình nhân hậu, quả thực là một quân tử trong Giao tộc!
“Thật sao?” Hắn hỏi lại lần nữa, lại có chút không an lòng, thấp thỏm nói: “Nhạc Kha thì sao?”
Ta vỗ vỗ vai hắn, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, không tự chủ được mỉm cười: “Con rồng ngốc đó nhắc tới hắn làm gì? Coi như hôm nay nhớ ta, ngày mai ngủ một giấc dậy sẽ lại đem ta quên sạch sẽ. Chỉ thích trêu hoa ghẹo
nguyệt, trí nhớ lại một mực không tốt, lần đầu gặp mỹ nhân cười như hoa
nở, lần sau gặp lại lại lạnh lẽo như băng, cuối cùng làm cho mỹ nhân
người ta nước mắt ràn rụa, trái tim thiếu nữ thiếu điều tan vỡ. Nếu
không phải ta năm đó tỉnh táo.” Đương nhiên, năm đó là đã qua mấy ngàn
năm, ta không nhất thiết lại đề cập tới.
Ly Quang nghe thấy lời
này, chân chính nở nụ cười, trên mặt không còn vẻ lo âu khó xử. Trước
đây ta chỉ cảm thấy người này ôn nhuận như ngọc, vạn liệu không ngờ hắn
cũng có ngày rạng rỡ như vậy. Gương mặt tươi cười này tựa như minh châu
bị chôn giấu thật sâu, bất chợt một ngày nọ cơ duyên xảo hợp, liền lập
tức phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng. Ta nhất thời nhìn đến ngây ngốc,
liên tục than thở: “Mọi người đều nói Thái tử trên Cửu Trùng Thiên xinh
đẹp như ngọc, theo như ta thấy, thật ra Ly Quang càng đẹp hơn, chỉ là Ly Quang ở lâu dưới biển sâu, mới như minh châu bị chôn vùi, không người
biết được mà thôi.”
Hắn đưa tay ôm lấy vai ta, đem cái trán lạnh
lẽo đặt trên đỉnh đầu ta, khẽ cười nói: “Ly Quang vốn dĩ bình thường,
nhưng trong mắt Thanh nhi lại lộ ra nét bất phàm, tâm ý này của Thanh
nhi, ta nhất định ghi khắc trong tim. Sẽ nhanh chóng khiến phụ vương hồi tâm chuyển ý.” Trước giờ trong lúc chúng ta cười đùa cũng có khi thân
thiết thế này, ta cũng chưa từng cự tuyệt.
Hắn không nói tới Giao Vương thì thôi, nói đến liền khiến ta sực nhớ, vội vàng đẩy hắn ra,
nói: “Nếu Giao Vương đã không thích ngươi gặp ta, chi bằng từ giờ trở đi liền giấu ông ấy? Giống như dì mặc dù không đồng ý ta gặp gỡ Tu La
Vương, nhưng ta vẫn mong có một ngày có thể gặp người, chính miệng hỏi
thử người liệu có thể đem ta để ở trong lòng.”
Trên mặt Ly Quang
hiện lên nét lúng túng, nói: “Thanh nhi, việc này không giống nhau. Nếu
như Phụ Vương đồng ý chuyện ta với nàng, ta liền hi vọng sớm ngày cưới
nàng vào cửa, làm Thái tử phi của ta.”
Ta thật sự sợ đến nhảy
dựng, Thái tử phi của Ly Quang chẳng phải chính là nương tử của hắn sao? Mặc dù ta thích hắn, nhưng cũng không khác việc thích Cửu Ly là mấy.
Nếu nói Cửu Ly là ấu đệ, thì Ly Quang chính là huynh trưởng. Cùng huynh
trưởng thành thân, hình như không thỏa đáng cho lắm.
Ta đương
muốn mở miệng nói rõ thì đã nghe thấy từ xa truyền đến tiếng nói chuyện
trầm thấp, Ly Quang vừa đúng lúc tiến lên, đem ta ôm vào trong ngực, cúi đầu nói bên tai ta: “Nàng ở trong cung Thái tử điện hạ cố gắng nhẫn
nhịn vài ngày, đợi ta thuyết phục được phụ vương liền nghĩ cách tiến đến hỏi cưới nàng. Đêm đã khuya,nàng nhanh trở về đi.” Nói rồi thả tay ra,
đầu ngón tay lạnh lẽo để nơi sống mũi ta một lát, ta vẫn chưa kịp hiểu
rõ, hắn đã xoay người nhẹ nhàng nhảy vào trong nước.
Tiếng nói
chuyện từ đằng xa dần dần lại gần, ta tìm một núi đá làm bình phong,
giấu người đi, tiếng bước chân chớp mắt đã ở trước mặt, là hai tiên nga
đầu cài song hoàn, đứng ở bên hồ quan sát một hồi, lắc lắc đầu, lại thảo luận về vị Thái tử phi nương nương mới tới rồi dần đi xa.
Ta đứng nguyên tại chỗ, cảm giác mát lạnh nơi chóp mũi rất lâu vẫn không tản đi.
Đêm đó ta đi tới đi lui đến giờ tý mới mò về lại Tín Phương Viện, vừa đặt
đầu xuống gối đã ngủ liền một mạch. Ngày thứ hai bị cung nga mới tới kéo dậy, mang cái bụng trống rỗng bồi Thái tử điện hạ ở Tước La Điện xử lý
công vụ.
Chức chưởng lại, nói dễ nghe một chút thì cũng có thể
coi là một chức tiên quan nho nhỏ, nói khó nghe một chút thì quả thực
chẳng khác là mấy so với cung nga quét tước, nhưng khi bắt đầu làm việc, thì càng vặt vãnh nhàm chán hơn nhiều so với cung nga dọn dẹp.
Thí dụ như lúc Thái tử điện hạ xem công văn liền kêu ta mài mực, lúc truyền tiên quan nghị luận chính sự thì hắn liền bảo ta làm tùy thị đ