Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325393

Bình chọn: 10.00/10/539 lượt.

ủa đương kim Ngọc đế, đối

với tiểu tiên không có ác ý tạm thời không bàn, cho dù có đem tiểu tiên

ra mà lột da róc xương, tiểu tiên cũng khó mà phản kháng, một chữ cũng

không nói được.”

Hắn bị lời này của ta chặn họng đến độ trên mặt

hết đỏ lại xanh, ngây ngốc đứng tại chỗ. Ta quay người rảo bước mà đi,

chưa được vài bước, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân, Đồng Sa điện hạ ồm ồm nói: “Thanh Loan, ngươi muốn đi đâu?”

Ta kéo váy tỉ mỉ

quan sát hắn một lúc, trên da thịt trắng noãn nơi cổ chân trái có một

vòng tròn sắc đỏ nhàn nhạt, kéo một đường thẳng đến mắt cá chân, chỉ vào dấu vết màu phơn phớt đỏ trên đó nói: “Đi tìm Nguyệt Lão, bảo ông ấy

tháo sợi tơ này ra.” Không biết vì sao, trong lòng thế nhưng lại có chút do dự.

Hắn trước tiên nhắm mắt, sau đó lại mở mắt nhìn một hồi, kinh hãi nói: “Thanh Loan, trên cổ chân ngươi có sợi tơ hồng?”

Đồng Sa điện hạ này hôm nay trông có chút ngốc nghếch, vừa liếc thấy sự việc rõ ràng rành rành, hắn quả thật rất kinh ngạc.

Phủ Nguyệt Lão có hai tiểu đồng canh cửa, nhìn thấy Đồng Sa điện hạ cùng ta tiến tới, hai tiểu đồng cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái, hành lễ với Đồng Sa điện hạ rồi nói: “Chúc mừng Tam điện hạ, chúc mừng Tam điện hạ!”

Đồng Sa từ sau cổ tay áo đưa một tay lên, bang bang hai tiếng liền ném hai

đứa nhỏ ra xa. Nộ khí trong lòng ta dần tắt, từ từ dâng lên chút sợ hãi, len lén sờ cổ tay áo mình.

Nguyệt Lão nghe thấy tiểu đồng ngoài

cửa không ngừng than khóc, vội vàng từ bên trong chạy ra, lớn tiếng nói: “Là vị nào muốn dỡ phủ của lão phu?”

Đồng Sa điện hạ ngửa cổ,

xấu xa cười nói: “Nguyệt Lão gia gia, nghe nói ông lén lút đem tơ hồng

cột trên người tiên nhân, việc này chẳng phải nên bẩm báo phụ vương mới

phải hay sao?”

Nguyệt Lão chạy đến cửa, nghe thấy lời này, hai

hàng lông mày trắng nhíu lại một chỗ, cào cào mớ râu bạc, nói: “Tam điện hạ kể chuyện cười rồi.”

Ta kéo váy, lộ ra cổ chân, chỉ vào dấu

vết nhàn nhạn hơi đỏ trên đó nói: “Nghe nói Thượng tiên tuổi già mắt

kém, hôm nay nhìn thấy thật sự không phải là giả, nếu không phải vậy,

sao có thể đem tơ hồng kết duyên phàm nhân cột trên cổ chân tiểu tiên

chứ?”

Ông ấy vội vội vàng vàng che hai mắt mình lại, nói: “Lão

phu mặc dù thay người định nhân duyên một đời, nhưng bây giờ tuổi đã hoa giáp* vẫn chưa thành thân, tiểu cô nương sao có thể làm ra hành vi vô

lễ như vậy.”

(*) hoa giáp: sáu mươi

Ta bị ông ấy ra vẻ ta

đây thế này khiến bản thân giận quá hóa cười, hạ váy xuống đi vào trong

phủ mà miệng vẫn la lối: “Tiểu tiên trước giờ vô lại đanh đá, nghe nói

trong phủ Nguyệt Lão nơi nơi đều trồng hoa cỏ, tất cả đều là vật có tình cảm bền chắc hơn vàng, tiểu tiên thật không tin tình yêu nam nữ há chỉ

dựa vào chút tiên thảo lại có thể tình bền hơn vàng, chi bằng để tiểu

tiên nhổ thử, nhổ một gốc không hiệu quả lại nhổ một gốc nữa, cuối cùng

vẫn sẽ đến lúc có tác dụng.”

Nguyệt Lão theo chặt phía sau ta,

khổ sở khuyên: “Tiểu cô nương, làm gì có chuyện này. Nóng giận đâu cần

phải lớn như vậy a, nóng giận hại thân, đừng tức giận quá như vậy.”

Ta vòng qua ông ấy, thẳng hướng bên trong mà xông vào, chỉ thấy tiểu đồng

trong phủ Nguyệt Lão tất cả đều mặc hỷ khánh màu đỏ, mặt mày như họa,

thật giống mấy đứa bé trên tranh tết chốn nhân gian. Nơi nơi đều treo

màu đỏ, cả phủ Nguyệt Lão chìm trong sắc đỏ. Vừa mới xuyên qua hai hành

lang liền nhìn thấy trên vân đình trước mặt chất từng đống từng đống lớn tơ hồng, có một thân hình nho nhỏ màu trắng đang ở trên đó chơi đùa cực kỳ vui vẻ, đám tơ hồng bị nó quấn thành một đống loạn cào cào. Nguyệt

Lão vốn dĩ vẫn theo sát phía sau ta khổ sở khuyên nhủ, giương mắt nhìn

cảnh tượng trước mắt, thiếu điều muốn ngất xỉu, tiến lên phía trước

quát: “Ngươi con tiểu thú này…Ngươi con tiểu thú này. Ta vừa mới mất ba

ngày ba đêm mới sắp xếp xong tơ hồng, lại bị ngươi lôi ra làm rối thành

một đống. Sớm biết ngươi bướng bỉnh như vậy, ta thật không nên nhặt

ngươi về.”

Ta thấy thân hình nho nhỏ linh hoạt màu trắng nhạt đó, chỉ cảm thấy rất thân thuộc, vui mừng không ngừng dâng lên, những lo

lắng ẩn chứa trong lòng tất thảy đều hóa thành niềm vui trùng phùng,

cười lớn nói: “Nguyệt Lão, ta cảm thấy con thú nhỏ này thật sự quá mức

đáng yêu. Tơ hồng sao có thể buộc rối đến như vậy?”

Con thú nhỏ

ngẩng đầu, đôi đồng tử đỏ sậm như rượu lưu chuyển làm say lòng người,

màu trắng bạc trước mắt trong chớp mắt đã lao tới, cái đầu đem ta đẩy

ngã trên đất, một người một thú gắt gao ôm chặt nhau, vui mừng đến quên

trời quên đất.

Trong ngực ta ôm Cửu

Ly, nhìn nhìn nó, bất ngờ vươn tay cốc trán nó một cái: “Đệ không phải

đã hóa thân rồi sao? Vì sao vẫn giả bộ là một tiểu thú chưa thành hình?”

Nguyệt Lão ở bên cạnh đau lòng “ai ôi” một tiếng, chòm râu bạc gấp đến độ vểnh vểnh lên, nói: “Tiên tử nhẹ tay. Nhẹ tay, tiểu thú này mặc dù nghịch

ngợm một chút, bất quá là đem tơ hồng làm rối thành một nùi, thật sự

không cần hung hăng đánh như vậy.”

Cửu Ly bi thương liếc nhìn ta, lòng ta không nhịn được mềm nhũn, lại vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nó,

ch


XtGem Forum catalog