
ời nói: “Ta thấy thật sự không giống như vô tình, mà là cố tình đắc
tội!” Ta thầm nhủ: Ngươi với Đồng Sa điện hạ đóng cửa lại chính là anh
em một nhà, đương nhiên là muốn bênh vực hắn rồi. Lập tức không thèm
tranh cãi nữa, tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn.
Hắn vỗ vỗ
tháp gỗ bên cạnh, ôn nhu nói: “Qua đây ngồi.” Đó chính là chỗ ngày
thường của Đồng Sa điện hạ. Ta lắc lắc đầu, khom lưng nói: “Thanh Loan
chẳng qua chỉ là một tiên nga quét dọn, địa vị thấp kém, sao có thể ngồi cùng tháp với Điện hạ?”
Bên eo chợt thắt chặt, đã bị một dải lụa trắng buộc lại kéo tới ngồi trên tháp. Ta vươn tay cúi đầu gỡ vật bên
hông, nén giận nói: “Ngồi thì ngồi, cũng không cần phải trói lại thế
này, tiểu tiên cũng không phải phạm nhân.”
Khi ngẩng đầu lên,
suýt chút nữa chạm phải một gương mặt, Lăng Xương Thái tử dựa vào ta rất sát, có thể đếm được rõ ràng từng sợi từng sợi lông mi của hắn. Ta vỗ
ngực lùi ra sau một chút, nén giận nói: “Điện hạ muốn hù chết người sao? Mặt mũi Thanh Loan không có nét gì quá mức đặc biệt, đụng hỏng thì
thôi, nếu như tối nay đụng hư khuôn mặt của Điện hạ, ngày mai Thanh Loan không cần phải ra cửa lớn Hoa Thanh Cung nữa, sẽ bị chúng tiên tử tiên
nga xé thành từng mảnh.”
Đôi mắt hắn sáng đến lạ thường, ngày
thường chung quy chưa cười đã chứa ba phần nhu tình, hôm nay lại như có
chút mê man, chỉ dán mắt nhìn mặt ta, khe khẽ nói: “Cực kỳ bình thường
a.”
Trong lòng ta tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm nhủ: ở trước mặt ngươi ta đương nhiên là cực kỳ bình thường rồi.
Không ngờ cái trừng mắt này lại không có tác dụng, thái tử điện hạ thế nhưng
giống như bị quỷ ám duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vẽ dọc theo đầu mày ta, ta bị động tác này của hắn làm cả kinh, lập tức
đứng dậy muốn bỏ chạy, thân người đã ngã vào một vòng ôm ấm áp, trước
mũi tức thì ập đến một mùi hương không rõ tên. Hai tay ta chống trên
ngực hắn, run sợ nói: “Điện hạ…Điện hạ đây là đang làm gì? “
Hai tay hắn ôm chặt ta vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, khe khẽ thở dài: “Dường như ta đã làm một việc sai lầm.”
Ta thử đẩy hắn vài lần nhưng không được, hổn hển nói: “Điện hạ hiện tại
đang làm một việc sai lầm. Đừng nói việc khác, nếu bị Đan Chu nhìn thấy, ta nhất định bị xé thành trăm mảnh. Cũng không cần Đan Chu động thủ,
Thanh Loan sẽ tự hủy tiên nguyên.”
Hắn giống như từ trong mộng chợt tỉnh lại, buông tay ra cúi đầu nói: “Nàng khóc?”
Ta giận quá ngược lại lại cười, hung hăng đẩy hắn ra, giận dữ nói: “Sao
lại phải khóc? Trên đời này vẫn còn có việc đáng để ta khóc sao? “Nói
rồi, ngay đến bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc mà thê lương, ủy khuất
của cả vạn năm nổi lên trong đầu. Ta mặc dù không hiểu rõ về tình yêu
nam nữ, nhưng cùng với vị hôn phu của Đan Chu dây dưa một chỗ, chung quy vẫn là khiến ta không chịu đựng nổi.
Ta lạnh lùng nói: “Thái tử
điện hạ xin tự trọng, không lâu sau Thanh Loan cũng nên gọi Điện hạ một
tiếng Biểu tỷ phu rồi.” Dứt lời cũng không nhìn sắc mặt hắn, nhanh chân
bước ra cửa. Sau lưng truyền tới thanh âm trầm thấp của hắn: “Nàng ta là biểu tỷ của nàng, nàng ngay đến tỷ tỷ còn chưa thèm gọi, lại có thể gọi biểu tỷ phủ?”
Ta chỉ cảm thấy tức giận đến độ lồng ngực khó
chịu, quay đầu phẫn nộ nhìn hắn, cao giọng hỏi: “Thanh Loan vô tri, muốn thỉnh giáo Thái tử điện hạ, không gọi Biểu tỷ phu thì gọi là gì?”
Hắn thế nhưng lại bình thản như thể không hề thấy ta tức giận, chậm rãi
nói: “Nàng ta đối với nàng không tốt? Cho nên nàng ngay một tiếng tỷ tỷ
cũng không thèm gọi? Ta sớm đã nhận ra điều này. Thủ lĩnh Điểu tộc chỉ
có một vị nữ nhi này, nuông chiều thái quá, trở nên kiêu ngạo, bắt nạt
một nữ nhi cô độc như nàng cũng là điều cực kỳ bình thường. Huống hồ
nàng ngày thường lại thông minh lanh lợi thế này.”
Ta chỉ cảm
thấy cả người run run. Tên thái tử điện hạ này thật sự đáng sợ? Vì ở quá lâu với đám văn thần thiên giới, lời nói ra cũng khiến người cảm thấy
hắn chính là vì ngươi mà lo lắng suy nghĩ. Đặt mình vào hoàn cảnh của
người khác, người buồn ta buồn, người đau ta đau. Sao lại không khiến
người động lòng?
Nhưng thông minh lanh lợi, là ta sao?
Hắn bị tiên pháp dán hồ hai mắt hay sao vậy?
Ta siết chặt nắm đấm, gom hết sức lực toàn thân mới có thể kháng cự lại
lời nói ngọt ngào ấm áp thế này, đặt mình vào vị trí người khác mà lo
lắng, có vẻ như là thật tâm vì ta mà suy nghĩ, thương hại ta bơ vơ khổ
sở. Đây là sự ngọt ngào ấm áp mà trước giờ ta chưa từng cảm nhận được,
vươn tay ra cơ hồ có thể có được hạnh phúc lớn lao khiến ta rùng mình
run rẩy.
Thế nhưng, ta biết rõ lòng người khó đoán, đã thấy qua
tình người ấm lạnh, biết lời nói ngọt ngào chẳng qua chính là lưỡi dao
tẩm thứ chất độc ngọt ngào, nếu như ta không thể tỉnh táo hiểu rõ tình
cảnh trước mắt của mình, nhất định có thể bị lưỡi dao này hạ sát, xương
cốt không còn.
Từ sau khi biết được ta chính là nữ nhi của Tu La
Vương, ta liền nhớ mãi không quên việc này. Tu La tộc không thể mang tới cho ta vinh quang, cũng không có biện pháp ở trên Thiên giới bảo vệ che chở