Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325234

Bình chọn: 10.00/10/523 lượt.

này tay chân vô lực, vừa ngã xuống

giường mây, trong đầu thầm nghĩ: cho dù đêm nay Đồng Sa Điện hạ có đến,

đáng xuống căn phòng này tám mươi mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, cũng

đừng hòng lôi ta khỏi giường cao gối êm này.

Một giấc mộng đêm

ngọt ngào. Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu óc nặng nề

choáng váng, thử mấy lần nhưng vẫn không bò dậy nổi. Ngoài cửa sổ gió

nhẹ khe khẽ, tiếng tranh cãi không ngừng, chắc là hai bà lão quét dọn

không biết ta ở đây, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, mới có đôi lời tranh

luận.

Một người nói: “Tiên giới lưu truyền hơn vạn năm, nói là vị Thái tử phi nương nương Ngôn Mạo Công Đức, bất luận điểm nào cũng đều

là hi hữu hiếm có, hôm qua ta nhìn từ xa xa, cùng Thái tử sóng bước,

còn không bằng một vị trong viện chúng ta.”

Người kia nói: “Ta

thấy Thái tử phi nương nương thật sự được lắm. Chung quy vẫn là công

chúa của Điểu tộc. Vị kia dù gì cũng chỉ là một tiên nga quét dọn, ngay

đến đầu tóc gọn gàng cũng không biết chải, có điểm quá mức phi thường

rồi.”

Ở trên giường, ta âm thầm phì cười. Lời này vào tai ta cũng thôi đi, sẽ chẳng nảy sinh sóng gió gì, nếu như vào tai Đan Chu, tương

lai nàng ta qua cửa làm chủ Hoa Thanh Cung, hai bà lão này nhất định

chết chắc.

Lại nghe thấy người đầu tiên nói: “Ta cũng sống đến

cái tuổi này rồi, loại sự tình thế này lại nhìn không ra? Dung mạo chẳng qua là phù du, tính tình mới là điều tối trọng khiến người ta yêu

thương. Vị trong viện chúng ta tính cách vui vẻ, lại thêm Tín Phương

Viện này cũng chính là nơi cư ngụ năm đó của Thiên hậu nương nương khi

là Trắc phi, Thái tử điện hạ có thể cho nàng sống ở đây, bà vẫn chưa

nhìn rõ sao?”

Người kia kinh ngạc nói: “Điều bà nói lẽ nào là thật?”

Sự việc đêm qua vẫn còn lưu lại một bóng ma trong đầu ta, nghe thấy lời

này, nếu như không phải tay chân vô lực, ta sớm đã sợ đến độ từ trên

giường mây mà lăn xuống. Nghe thấy trong viện có người bỗng quát: “Là

chê đầu lưỡi dài quá rồi sao?”

Đánh “Oành” một tiếng, ta đã từ

trên giường mây rớt xuống, mặt đất được lót kim chuyên *, ta té đau đến

độ xương cốt đều đau, nhịn không được rên rỉ ai ôi một tiếng, đã có nam

tử nhanh chóng bước tới, một tay liền xách ta dậy, ném lên giường mây.

*Kim chuyên:một loại gạch đá chất lượng tốt được sử dụng chủ yếu trong kiến

trúc của nội cung thời cổ. Vì đặc tính kiên cố, nếu dùng kim khí gõ

xuống phát ra âm thanh rào rào, nên có tên cổ là kim chuyên.

Ta

chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, trên trán đã có từng giọt từng giọt mồ

hôi lạnh túa ra, nửa ngày ngay đến ngón tay cũng không nhúc nhích được,

bên tai vẳng đến thanh âm giễu cợt: “Trông có vẻ là một dã nha đầu khỏe

mạnh như trâu, giờ phút này sao lại giả bệnh thế này? Chẳng phải là Thái tử phi nương nương đến, trong lòng ganh ghét, lúc này làm bộ dây dưa,

những mong Thái tử điện hạ quay đầu lại nhìn?”

Chính là Đồng Sa điện hạ.

Hắn trước giờ vẫn không vừa mắt với ta, nếu là ngày thường ta sớm đã cầm

chổi đánh trả lại, chỉ là hôm nay toàn thân yếu ớt, ngay cả sức lực đánh trả cũng không có.

Thấy ta không lên tiếng, hắn lại nói: “Chẳng

qua là một cung nga quét dọn thô kệch, cũng muốn leo vào trong cung?

Đừng tưởng là chiếm được Tín Phương Viện to lớn này là đã thật sự trở

thành Trắc Phi Nương Nương rồi.”

Ta nhắm mắt lại, hai tai ù ù léo nhéo, giống như khi nhỏ bị một đám tiểu đồng công kích, từng câu từng

câu đều đâm vào trong lòng. Thế nhưng ta sớm đã không còn dáng vẻ trẻ

thơ, cũng sớm học được cách trầm mặc im lặng chứ không phải là tranh cãi lớn tiếng. Có nhiều khi, tranh cãi bất quá lại càng tăng thêm vết

thương, hoàn toàn không có tác dụng, còn không bằng trầm mặc im lặng lại hay hơn.

Những mong người khác hiểu được mình, thật khó.

Ta rõ ràng hoàn toàn không có ý đó, nhưng trong mắt Đồng Sa điện hạ, liền

thành ra giả vờ giả vịt, hoặc giả, hắn từ miệng Lưu Niên nghe được tin

tức gì đó, cho nên mới tiến đến mắng ta? Bình thường ta cùng hắn đối đầu gay gắt, đấy là do ta biết rõ đó chẳng qua là chút náo loạn ầm ĩ nho

nhỏ, cũng chẳng gây ra tổn hại gì, cho nên mới có gan miệng mồm nanh

nọc. Nhưng sự việc hôm nay can hệ trọng đại, nếu nảy sinh chuyện gì sẽ

dễ dàng gán cho ta một cái tội danh, cho dù ta có kêu gào đến rách cuống họng, e là cũng chẳng có ai bảo bọc che chở.

Hắn huyên thuyên

suốt nửa ngày vẫn không thấy ta đáp trả, cũng cảm thấy kỳ quái, tiến lên một bước kéo cánh tay trái của ta, có ý muốn kéo ta qua, nhưng lại bất

ngờ buông tay, “A” lên một tiếng, lại nhanh chóng duỗi tay ra, trời đất

chứng giám, chính là ta bị quăng nằm sấp trên giường mây, mũi miệng đang bị ngộp trong lớp chăn mây, lúc suýt chút nữa thì thở không được, cuối

cùng hắn đã lật người ta lại.

Ta cố hết sức mở mắt, người trước

mặt trông không nghiêm khắc lắm, vẻ mặt giống như khó mà tin được, cánh

tay lạnh lẽo sờ sờ trán ta, do có được cảm giác mát lạnh thoải mái không ngờ tới được, ta nhịn nhìn theo bàn tay đang chạm trên trán ta, thoải

mái thở ra.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, rụt tay quay đầu đi

ra. Bất quá nửa canh g