
iờ sao, Dược Quân bị hắn túm áo kéo tới. Vị Đồng
Sa điện hạ này trước giờ ương ngạnh, đến giờ chưa từng biết tôn trọng,
ngoại trừ y phục của Thiên Đế Thiên Hậu cùng Thái tử điện hạ hắn không
có gan kéo lấy thì văn quan võ thần trên Cửu Trùng Thiên, bảy tám phần
mười đều bị hắn túm áo. Ta thấy Dược Quân tránh tránh tay hắn, có chút
không cam tâm tình nguyện mỉm cười ngại ngùng nhìn hắn. Thần tiên mặc dù không phải phàm nhân ăn ngũ cốc, nảy sinh trăm thứ bệnh. Nhưng một tiên thai như ta, nếu như nguyên thân sinh bệnh, cũng là chuyện lớn, khó có
khả năng xảy ra.
Dược Quân nhìn ta nửa ngày, chỉ đưa ra một kết luận: Kinh hoảng quá độ.
–Y thuật ông ta cũng có chút bài bản.
Đồng Sa điện hạ cho là việc y chỉ trích lúc tiến vào đã dọa ta sợ, thấp
giọng lầu bầu: “Ngày thường thấy lá gan lớn lắm, chỉ có một vạn năm tu
vi mà dám liều mạng cùng ác thú Áp Dữ, cũng chẳng đem bổn điện hạ đặt
vào trong mắt, lại có thể bị mấy câu nói dọa đến sinh bệnh, khó tin a?”
Cũng không biết Dược Quân từ khi sinh ra đã là một lão già cố chấp hay bị
Đồng Sa điện hạ nắm áo, trong lòng oán giận, nghe thấy mấy lời này của
hắn vẫn kiên quyết không mở miệng, lời lẽ chuẩn xác, nói ta là bị kinh
hãi mà sinh bệnh. Lại lấy ra mấy viên Định Thần tán nồng mùi đan được,
đặt ở đầu giường.
Đồng Sa điện hạ tiễn Dược Quân rời đi, quay trở lại quan sát ta một lúc, mở miệng liền nói: “Ngươi đừng cho rằng không
muốn quét dọn nằm ỳ trên giường liền có thể lười biếng…”Lại dường như
bỗng dưng nhớ ra gì đó, cuối cùng ngậm miệng, không còn lải nhải. Giúp
ta ngồi dậy, dùng nước ấm uống thuốc, rồi đỡ ta nằm xuống, bất quá nửa
khắc, ta đã mơ mơ màng màng ngủ.
Trong lúc mê man, chỉ nghe được Thái tử điện hạ nói: “Dược Quân nói bị kinh hãi?”
Đồng Sa điện hạ dường như cực kỳ hối hận nói: “Ca ca, đều là đệ lắm chuyện,
dọa nha đầu này mấy câu, đệ đâu có biết nàng ta ngày thường giương nanh
múa vuốt, thế nhưng lại bị dọa sợ?”
Thái tử điện hạ thở dài một
tiếng, trên trán ta liền có một bàn tay lạnh lẽo áp vào, cực kỳ thoải
mái, ta ở trong mơ cũng không nhịn được rụt người một chút, biết rõ bàn
tay này là của Thái tử điện hạ, ta cần phải gắng sức né tránh mới là
điều đúng đắn. Nhưng trán nóng hầm hập, nhất thời nhận được sự vỗ về mát lạnh, như thể uống rượu độc giải khát, hiểu rõ tạm thời chỉ là tạm thời mà thôi. Thêm nữa trong lúc mơ màng, trong lòng ta lo sợ, mấy lần gắng
sức muốn mở to mắt nhưng đều không được, càng khẳng định đây là trong
mơ, bởi vậy thả lòng tinh thần mặc kệ hắn.
Bên tai chỉ nghe thấy
thanh âm tự giễu trầm thấp của Thái tử điện hạ: “Ta cũng không biết nha
đầu này lại bị dọa sợ. Mọi khi nhìn thấy, nàng giống như một con khỉ
hoang dã.”
Đồng Sa điện hạ kinh ngạc: “Ca ca, lẽ nào bệnh của nha đầu này là huynh dọa phát sợ?”
Ta chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp, từ từ càng lúc càng xa, trong đầu
chỉ có một tia khinh thường rõ rệt: sớm nghe nói Thiên đế hiện giờ khi
còn là Thái tử cực kỳ phong lưu, tính cách sẽ di truyền, thượng đã không chính, lẽ nào vẫn hi vọng hạ không bại hoại? Chẳng qua là nhất thời nổi ý trêu ghẹo, há có thể dọa ta phát bệnh?
Ngày dài nặng nề.
Qua hai ngày, ta dần dần khỏe lại, nghe mấy bà lão quét dọn trong viện nói, Thái tử điện hạ hai ngày nay cực kỳ bận rộn, cả ngày đều bồi Đan Chu
Thái tử phi nương nương đi dạo khắp nơi, cơ hồ đem Cửu Trùng Thiên dạo
hết một lần. Chúng tiên tử tiên nga trên Cửu Trùng Thiên thừa dịp chạy
đến nội điện Thái tử phi nương nương cư ngụ tạm thời, biến nơi này chật
chội đến độ giọt nước cũng không lọt, người người như nêm, thiếu điều
làm cho Thái tử phi nương nương mệt đến sinh bệnh, hôm nay vừa vặn đóng
cửa từ chối tiếp khách.
Trong lòng ta cười trộm, lời của Chu Tước Thần Quân một chút cũng không sai, nếu không phải hiện tại dì và biểu
tỷ Đan Chu đang ở đây, ta thật muốn cố gắng tránh đi, nhất định sẽ đi
Chu La Điện lén lút tìm hai vò rượu cho người uống.
Tâm tình này
nghĩ đến khoái trá, chỉnh sửa y phục cột lại đầu tóc bước ra cửa phòng,
xách cây chổi trong góc thành thành thực thực đi quét dọn.
Ngoài
cửa hai bà lão quét dọn đang đứng, hai ngày này phục mệnh chiếu cố ta,
đã cực kỳ thân thiết với ta, thấy ta xách chổi, cuống quýt chạy đến
giằng lấy: “Cô nương vẫn chưa khỏe, cũng cần phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể ngồi dậy, cầm chổi làm gì?”
Ta giữ chổi không buông, cười nói: “Bà bà nói vậy là thế nào? Tiểu tiên chẳng qua là một tiên nga
quét dọn, làm việc này chính là đúng với bổn phận, bà bà ngược lại nhất
kinh nhất động là sao? Bê trễ công việc hai ngày, cũng không biết vị tỷ
tỷ nào giúp ta quét dọn, Thanh Loan thật phải đến lúc đảm nhận lại công
việc rồi.”
Hai người mắt thấy khó lòng khuyên giải, cũng đành để ta đi.
Ta thấy trên đỉnh đầu thái dương rực rỡ, lúc này đi quét dọn tiền điện,
quả thật không khôn ngoan, đành phải đi về hướng hậu viện. Hoa Thanh
Cung mặc dù không hoa lệ như hậu hoa viên của Thiên đế, nhưng vẫn được
coi là có nét chấm phá riêng, trăm hoa đua nở, cây cây cỏ cỏ ngát hương, hai ngày không quét dọn, hẳn đã