Disneyland 1972 Love the old s
Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325211

Bình chọn: 9.5.00/10/521 lượt.

cho ta, dưới làn nước tĩnh lặng yên bình đều là đá ngầm ác ngư hung mãnh, chỉ có cẩn thận đề phòng, thận trọng từng chút một, mới có thể

thoát khỏi Cửu Trùng Thiên.

Thiên tộc cùng Tu La bộ tộc đánh nhau mấy vạn năm, ân oán hai bên mấy đời chồng chất nối tiếp nhau, coi như

có đổ hết máu trên người ta cũng không thể đem ân oán này gột rửa sạch

sẽ, Thiên tộc thái tử cao ngạo, thủ lĩnh thiên tộc tương lai, há có thể

bị một con chim loan nho nhỏ tầm thường như ta hấp dẫn?

Ta rũ mí

mắt, che đi sóng to gió lớn trong lòng, cúi người dịu dàng nói: “Thỉnh

Thái tử điện hạ thứ tội, Thanh Loan đã quá phận. Đều là vì hôm nay lần

đầu thấy Đan Chu Công chúa, gợi lại những chuyện thương tâm ngày trước,

vẫn xin Thái tử điện hạ lượng thứ .”

Hắn tiến lên một bước, ta

khẽ lùi ra sau một bước, nói: “Sắc trời đã muộn, Điện hạ ngày mai công

vụ bận rộn, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút. Thanh Loan xin cáo lui.”

Không đợi hắn lên tiếng, ta đã rảo bước mà đi. Lưu Niên vẫn canh giữ ở

cửa từ sớm đã không thấy bóng dáng. Chúng tiên đồng hầu hạ thân cận này

đều quen với việc nhìn sắc mặt, chung quy sẽ vào thời điểm thích hợp mà

xuất hiện, thời điểm thỏa đáng mà biến mất, ta không thể có được khả

năng đó.

Ta rảo bước mà đi, trong lòng như có một ngọn lửa nóng,

đốt cháy dữ dội, tâm trạng phẫn uất không có nơi phát tiết. Cuối cùng

niệm một câu quyết đơn giản, hóa thành một con muỗi bay ra khỏi Hoa

Thanh Cung, ở trong Ngự Hoa viên của Thiên đế mò mẫm mà đi, vạt áo bay

bay trong gió, đêm khuya sương nặng, phảng phất mùi hương của một loài

hoa không rõ tên, chuyện ngày hôm nay, tựa hồ đem tất cả tương lai quá

khứ đều gợi ra hết. Nếu bị Đan Chu biết được, nàng nhất định sẽ cười

nhạo ta không biết tự lượng sức, lại dám cùng nàng tranh giành vị trí

Thiên hậu nương nương. Đến lúc đó Thiên đế nổi trận lôi đình, ta cố gắng duy trì mạng sống, chỉ đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, Thái tử cùng

Thái tử phi thành thân, vẫn là người một nhà thân thân thiết thiết.

Ta chẳng qua vì lời đồn đãi về mẫu thân mà an ổn gánh lên mình tội trạng,

lại thay chúng thần tiên khắp bát hoang tứ hải tìm một lý do chính đáng

mà khinh bỉ ta cùng mẫu thân.

Ta hướng về phía một thân cây không rõ tên gọi là gì u uẩn thở dài một tiếng, đêm trăng yên ắng tĩnh lặng

thế này, tâm tình kích động trước đó dần dần lắng xuống. Tựa như thủy

triều nơi đại dương, chỉ lưu lại những khe rãnh trên các bờ đá xấu xí,

ngay đến bản thân ta cũng không thể nhìn thẳng vào mình. Vươn tay ra, vô ý sờ sờ một nhánh cây thô ráp, nhẹ giọng nói: “Ta sao lại muốn cùng

nàng tranh giành vị trí đó?”

Thái tử điện hạ chẳng qua là nhất

thời ham thích của lạ, tính tình Đan Chu lại không thuộc dạng khiến

người ưa thích, hôm nay mới gặp mặt đã động chạm hắn, hắn nếu như có ý

hối hận về hôn sự này cũng là có nguyên do. Nhưng vô luận như thế nào,

Thiên hậu nương nương tương lai – vòng nguyệt quế này dù gì đi nữa cũng

sẽ không rơi trên đầu ta.

Ta từ từ ngồi xuống, bỗng dưng nghe

thấy trong đêm đen tĩnh lặng có một tiếng thở dài, vô cùng thê lương. Ta nghi ngờ tai mình nghe lầm, hoặc giả đấy chính là tiếng vọng của bản

thân, thử xê dịch thân mình, lại nghe thấy một tiếng than vãn rầu rĩ,

người đó nói: “Ta sao lại không thể buông tha cho vị trí đó? “ Ngữ điệu

yếu ớt thê lương, ẩn chứa bi thương, là thanh âm của một nữ tử.

Tóc gáy trên người ta dựng đứng, toàn thân có chút run rẩy, không rõ quá

nửa đêm lại gọi tới hoa yêu tinh quái nơi nào. Chậm rãi hướng về trong

viện hành lễ, nhẹ giọng nói: “Tiểu tiên vô ý quấy rầy, chỉ là cảnh đêm

hoa lệ, tiểu tiên bất giác ngắm đến phát ngốc, cho nên mới lạc bước vào

đây, vẫn mong thượng tiên thứ tội.” Vô luận đó là hoa yêu hay là tinh

quái, nhưng nếu đã tu luyện thành tinh trong hoa viên của thiên đế, được mưa giăng trăng sáng nuôi dưỡng, nói không chừng ta còn đánh không lại

nàng ta.

Ta lại lùi về sau hai bước, chỉ cảm thấy bốn phía quỷ

ảnh lay động, thế nhưng lại ẩn chứa sát khí, sợ hãi nói không nên lời,

lập tức nâng chân bỏ chạy, phía sau dường như có tiếng nữ tử cực kỳ gấp

bách ở bên tai ta khẽ hô: “Con ơi, chạy nhanh chút, chạy nhanh chút, lại nhanh chút…”

Dưới chân mềm nhũn, ta suýt chút nữa ngã sấp xuống, mới nhớ tới bản thân có thể vỗ cánh mà bay hoặc đạp tường vân, đại để

là do pháp thuật thấp kém, mới căng thẳng đã khôi phục lại tính khí lỗ

mãng ngày trước, chỉ có thể dùng đến thân thể vô dụng này.

Ta gọi mây đến, đạp lên nó, bên tai cơ hồ có tiếng nhắc nhở thiết tha: “Con ơi, chạy nhanh một chút, nhanh một chút…”

Ta nghiêng ngả lảo đảo điều khiển đám mây, thẳng hướng Hoa Thanh Cung mà đi.

Trong Tín Phương Viện quanh năm chỉ có hai bà lão quét dọn ở phòng tạp vụ. Trong viện dây leo um tùm xanh biếc, leo bám khắp nơi, trông giống như một cái ổ màu xanh

lục. Mặc dù chỗ nằm được bố trí cực kỳ thoải mái, nhưng với ta lại không quen chút nào, suốt hai trăm năm cũng chỉ mới lần thứ ba qua đêm ở đây.

Trước đó ta bị Thái Tử điện hạ dọa phát hoảng, sau lại bị sự việc ở Ngự Hoa

Viên dọa đến độ hồn vía lên mây, lúc