
hạc cây. Ta nặng nề lết qua từng bước, hắn cơ hồ buồn bực muốn giậm
chân, đợi đến lúc ta đi qua, áp vào tai ta khe khẽ nói: “Hôm nay tâm
trạng của Điện hạ không tốt, ngươi vẫn là ít gây rối đi.”
Tâm trạng không tốt thì liên quan gì đến ta?
Ta đương muốn phản bác, đã nghe thấy người trong điện cất tiếng: “Thanh Loan phải không? Vào đi.”
Lưu Niên đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, như
thể không tin nổi Thái tử điện hạ sẽ tiếp kiến ta. Ta hướng hắn bày ra
nụ cười đắc ý, lại nhắm hai mắt lại, ý chỉ hắn hôm nay mắt mũi vụng về.
Hắn hung hăng liếc ta một cái, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, thay ta mở cửa.
Ta ở Hoa Thanh Cung hai trăm năm, với tiên nga tiên
đồng trong cung cực kỳ thân thuộc. Bọn họ không biết thân thế của ta,
chỉ biết ta chính là do Thái tử điện hạ và Đồng Sa điện hạ đưa về, nên
đối với ta cũng có vài phần khách khí.
Cùng người khác ở chung,
chẳng qua chính là anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, không bị chuyện xưa vướng víu, mấy phương diện này ta cũng có thể làm y hình y dạng, cùng với các tiên nga tiên đồng sống chung rất tốt.
Trong
điện ánh nến lay động, dưới đèn giai nhân như ngọc, đang cầm một quyển
sách, ngồi đến ngây ngẩn. Thấy ta tiến vào, đôi mắt cũng chưa hề động,
nói: “Nàng chính là vừa mới tỉnh ngủ?”
Ta cười hì hì nói: “Có
Thái tử điện hạ che chở, giấc ngủ này quả thật rất ngon. Thanh Loan trễ
thế này tiến đến quấy rầy Thái tử điện hạ, là để đa tạ điện hạ hôm nay
đã ở trước mặt Đan Chu công chúa thay Thanh Loan che giấu.”
Hắn
quay đầu lại, chỉ dán mắt nhìn ta chăm chú một hồi, lẩm bẩm: “Vì sao
nàng không phải là…” Ta loáng thoáng nghe được hai câu, lại thấy ánh mắt của hắn cũng đem ta trên dưới đánh giá một phen, cẩn thận nói: “Trên
người Thanh Loan có chỗ nào không ổn sao?”
Hắn khe khẽ “A” lên
một tiếng, như vừa tỉnh mộng, nhếch nụ cười thật nhẹ, nói: “Ta cũng thấy trên người nàng thật sự có chút không thỏa đáng.”
Ta sờ sờ dây
cột tóc trên đầu, vẫn đang buộc rất gọn gàng cẩn thận. Từ trước đến giờ
ta không biết bới kiểu tóc đẹp, cũng chẳng có ai dạy ta bới, liền “vô sư tự thông” dùng lông vũ hóa thành một sợi dây, buộc tóc lên. Vạn năm
qua, mái tóc không người chăm chút vẫn rất ngay ngắn mềm mại, được ta
buộc thành một túm sau đầu, tùy ý thả xuống.
Lại nói, trên người
ta đang mặc chính là cung trang, màu sắc nhu hòa mềm mại, trên đầu tóc
buộc lại bằng sợi dây, trông có chút dở dở ương ương. Nhưng nếu để ta
nói đầu tóc và cung trang không hợp, ngày mai Thái tử điện hạ lại hạ
lệnh muốn ta kết hợp hai thứ, vậy có gì tốt đâu?
Ta cẩn thận sờ
sờ cung trang màu trắng nhạt trên người, lại cười nói: “Cung trang này
đẹp thì đẹp thật…Rất hợp để các tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng trong cung mặc.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, “Ừ” một tiếng, cũng không nói tiếp. Ta kéo
căng da mặt nói: “Nhưng Thanh Loan…Trước giờ chính là một nha đầu hoang
dã, mặc màu sắc tươi tắn thế này có chút không quen. Dù là đã mặc hai
trăm năm, nhưng bản thân cũng thấy có chút không tự nhiên, huống chi là
Điện hạ?”
Hắn như thể bị ta chọc cười, trong mắt ý cười lóe lóe,
ngón tay thon dài chỉ vào ta, cười mắng: “Nàng đúng là rất thành thật,
cũng biết bản thân chính là một nha đầu hoang dã? “ Ngón tay tùy ỳ chỉ
về phía ta, nháy mắt một đạo kim quang chợt lóe lên, khi nhìn lại, cung
trang trắng nhạt đơn giản trên người đã biến thành một chiếc váy dài màu xanh nhạt, không giống cung trang, tay áo rộng, váy dài chấm gót, kiểu
dáng cực kỳ đơn giản nhưng cũng rất vừa vặn, ta đặc biệt thích ở chỗ, nó cùng màu với đai áo dài trên người.
Ta vui mừng phấn khởi sờ sờ
mặt vải, chỉ cảm thấy mềm mại vô cùng, cũng không biết là được dệt từ
chất liệu gì, cũng chỉ là ảo thuật, nhưng so với chiếc áo dài do lông vũ trên người ta hóa thành đúng là tinh xảo mềm mại hơn nhiều. Mặc dù
trong lòng không thích hắn đồng ý với việc ta là một nha đầu hoang dã,
nhưng rất vừa ý chiếc áo dài đẹp đẽ này, trong nhất thời cũng giãn nét
mặt không tranh luận với hắn.
Hắn nhìn ta, tán thưởng gật gật
đầu, nói: “Cái này nhìn thuận mắt hơn nhiều.” So với Thái tử điện hạ,
đương nhiên ta chỉ có thể coi là dễ coi, về điểm này vẫn là tự mình hiểu lấy, liền cười hì hì gật gật đầu, nịnh nọt: “Thanh Loan tướng mạo thô
kệch, sao có thể sánh được với Thái tử điện hạ quốc sắc thiên hương chứ? “
Nét mặt hắn cứng lại, nhưng lại không nhịn được “phì” bật cười một tiếng, chỉ vào ta mắng: “Tiểu nha đầu hoang dã không biết lớn nhỏ!” Lại nghiêm mặt nói: “Nếu đã biết bản thân là một dã nha đầu, sau này
chính là không nên hằng đêm đều ngủ ở chạc cây lạnh lẽo. Về phòng mà ngủ đi. Giường cao gối êm, chẳng lẽ không bằng nàng một mình trên chạc
cây?”
Ta nhìn nhìn bên ngoài, mặc dù sắc trời đã có chút muộn,
nhưng cũng không loại trừ khả năng Đồng Sa điện sẽ lại tới. Thấy Lưu
Niên hướng ta lắc lắc đầu, ta quay đầu đau khổ năn nỉ: “Thái tử điện hạ
cũng biết Thanh Loan vô tình đắc tội với Đồng Sa điện hạ, kỳ thực vô
phúc ở trên vân sàng của Tín Phương Viện an ổn một chút.”
Hắn bật cư