Old school Swatch Watches
Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325132

Bình chọn: 7.00/10/513 lượt.

yên do gì, ta lại quên đi thù cũ mà tụ tập cùng hai người bọn họ.

Đại thể là thực sự cô đơn, không người bầu bạn, biết rõ bản thân là loài lông vũ, nhưng chính là vẫn giao du với thủy thú. Bây giờ tỉ mỉ nhớ

lại, thật sự là một lời sấm định!

Tinh thần ta hoảng loạn, bước đi rất lâu, bỗng nhiên có tiếng người gọi: “Cô nương….cô nương…”

Giữa phố xá này Giao nương xinh đẹp cực kỳ nhiều, nhất định là không phải

gọi ta, ta cước bộ chưa dừng, ống tay áo đã bị người níu lại, nghiêng

đầu nhìn, là một Giao nương mắt xanh đã ngăn bước ta, mắt sâu mũi cao,

cực kỳ xinh đẹp. Ta ngơ ngác nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì,

nàng lại hảo tâm nhét vào tay ta một vật, ta cầm lên nhìn, thì ra là một chiếc giỏ được kết từ những chuỗi trân châu lớn nhỏ đồng dạng, đáng nói là những viên trân châu đó lại trơn bóng vô cùng, ánh sáng nhàn nhạt,

từng viên từng viên hình dáng lớn nhỏ đồng đều, giỏ hoa tinh xảo, cực kỳ hiếm lạ.

Ta lắc lắc đầu, ám chỉ mình không có tiền, Giao nương

lại mỉm cười đem chiếc giỏ nhét vào tay ta, sốt sắng nói: “Tiểu nương tử nhất định là lần đầu đến thành San Hô, mới bỡ ngỡ đến căng thẳng. Trân

châu dùng làm chiếc giỏ này là do nước mắt của con gái ta năm ấy trước

khi xuất giá kết thành, bà lão như ta thấy cũng không có tác dụng gì

nhiều, liền xâu thành chiếc giỏ này, cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Tiểu nương tử thích thì cứ cầm lấy.”

Ta mơ hồ nhớ lại, bản thân

trước đây dường như từng thấy qua chiếc giỏ thế này, nên cũng không từ

chối nữa, đa tạ nàng ấy hai câu, cầm chiếc giỏ chầm chậm rời khỏi thành

San Hô.

Đông Hải rộng lớn, cũng không biết là mấy vạn dặm. Ta tùy ý bước đi trong nước, gặp phải ác ngư tinh quái, cũng chỉ thi triển

thuật pháp, cố định chúng ở đâu đó một lúc, rồi lại quay đầu mà đi. Thất hồn lạc phách, cũng không biết là đã đi được bao lâu, cuối cùng chán

ghét cái màu đen âm u này, lội nước đi lên, bất quá chưa tới một canh

giờ đã nổi lên mặt nước.

Lúc mới ra khỏi nước, đôi mắt gặp sáng,

nước mắt liền rơi xuống. Ta dập dềnh trên ngàn ngàn sóng xanh, trong mắt nước mắt cứ lần lượt từng giọt từng giọt đua nhau trào ra, rất nhanh

liền rơi vào Đông Hải, không thấy dấu vết. Cũng như những cảnh vật xưa

cũ ngày trước, mấy ngàn năm tương giao ấm áp, một khi đoạn tuyệt, trong

nhất thời chính là không còn nhớ tới nữa.

Trên đỉnh đầu có kẻ vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ca ca, tiểu ngốc điểu này đại khái là ở

trên sóng Đông Hải khá lâu, nổi lên liền dùng lực tống nước trong mắt ra ngoài.”

Ta ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn, đáp mây đứng giữa

không trung chính là Đồng Sa điện hạ cùng Thiên giới Lăng Xương thái tử. Vội vàng đem nước trên mặt lau sạch.

Đồng Sa điện hạ hạ thấp đám mây, chậc chậc than thở nói: “Lần trước thấy tiểu ngốc điểu này còn

giương nanh múa vuốt, lần này sao lại giống như lâm vào cảnh khốn cùng

bị người khi dễ thế này?”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếc

là trong mắt cạn khô, hoàn toàn không chút khí thế, chỉ tổ chọc hắn một

phen cười to, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ca ca, huynh cứ tâm tâm niệm

niệm muốn đem tiểu ngốc điểu này lên Thiên đình, có được ý chỉ liền muốn hướng Đông Hải đòi người, vừa vặn bản thân nàng ra khỏi Đông Hải, cũng

giảm bớt phiền toái.” Nói rồi bước lên nắm cổ áo ta, ném lên đám mây.

Ta không kịp đề phòng bị hắn ném lên mây té một cái ngã nhào, lúc đứng dậy thì đám mây đã bay lên cực kỳ nhanh, cách mặt nước Đông Hải rất cao,

may mà thị lực ta tốt, cũng chỉ nhìn thấy trên sóng biếc dường như có

hai bóng người mặc bạch sam, vừa đúng lúc nổi lên trên mặt nước Đông

Hải, hình như là Nhạc Kha và Ly Quang.

Trong lòng tự giễu: Khóc xong đúng là ngay đến mắt cũng không tốt.

Ly Quang lúc này e là đang bồi Bích Dao ở trong thành San Hô dạo phố, Nhạc Kha thì mới tỉnh lại, chứng hay quên có vẻ có khuynh hướng gia tăng,

ngay đến ta cũng không nhớ ra, há có thể đi tìm ta? Thiên giới đổ xuống

một trận mưa nhỏ, khi ấy ta đang ở trên nhành cây mơ màng ngủ, bất chợt

đầu tóc áo quần đều ướt mem, lạnh đến độ tỉnh cả ngủ, trong lòng có chút nhớ chiếc áo choàng Giao Tiêu Sa mà Ly Quang đã tặng, nếu mặc nó trên

người lúc này, nhất định sẽ không bị tưới ướt nhẹp.

Lúc chuẩn bị quay về Tín Phương Viện tắm nước nóng lại thấy kỳ quái, cơn mưa này

thật sự là nhanh quá đáng, mặt đất phía ngoài mười bước thế nhưng lại

chưa từng bị ướt, ngẫm nghĩ lại cảm thấy không bình thường, lý nào cơn

mưa này chỉ hướng trên đỉnh đầu ta mà dội xuống ?

Ngẩng đầu nhìn, có người đang đứng trên đụn mây, mỉm cười cực kỳ vui vẻ với ta, ta nhớ

lại tư vị ban nãy, cơ hồ tức giận đến giậm chân.

Người đang đứng

trên đụn mây cười đến đắc ý kia chính là Đồng Sa điện hạ. Một tháng hai

mươi tám ngày hắn gần như đều ở trong Tước La Điện thuộc Hoa Thanh Cung

của Thái tử, chỉ ngoại trừ khi Thiên đế có chỉ ý khác, mới có được vài

ngày không thấy bóng dáng hắn.

Thái tử thật sự nuông chiều người

đệ đệ này, cho phép hắn ở trong điện làm mưa làm gió, ức hiếp đám tiên

nga tiên đồng, ta chính là một trong số đó. Hôm nay hắn đạp tường vân,

thi triển pháp thuậ