
thường thường, cho dù có khoác trên mình Ngũ Thải Vũ Y, cũng không thể là Phượng Hoàng.”
Như thể da thịt
toàn thân trên người hắn cứng ngắc, nửa ngày mới thốt lên được một câu:
“Lẽ nào Thanh nhi luôn luôn mộng tưởng trở thành Phượng Hoàng?”
Ánh mắt ta lướt dọc theo ánh sáng tỏa ra từ những viên trân châu bên trong
thành San Hô, rất nhiều chuyện cũ tựa như hạt trai Trai nương cất giấu
trong người, từ từ nuốt vào lại nhả ra những ký ức chói chang rực rỡ. Ta khe khẽ lắc đầu: “Không, ta trước giờ chưa từng mơ tưởng qua muốn làm
Phượng Hoàng.”
Ta chỉ là, muốn làm Đan Chu – một nữ nhi được mẫu thân yêu chiều mà thôi.
Lại qua hai ngày, mỗi ngày dài đều nhàm chán vô cùng. Ta muốn xuất cung đi
dạo, lại nhớ tới hồn phách Nhạc Kha, đành phải đem Côn Lôn kính tháo ra, lại cởi đai lưng của hắn, mở rộng trường sam, đem loan kính cột trên
đai lưng trung y của hắn. Đương lúc bận rộn, chợt nghe thấy trên đỉnh
đầu có người nói: “Nàng đang làm gì?” Ngữ ý ôn nhu ngập ngừng.
Ta vẫn cúi đầu bận rộn, thuận miệng nói: “Đương nhiên là vật quy nguyên
chủ a.” Bỗng nhớ ra trong phòng chỉ có ta với hắn hai người, lúc ngẩng
đầu, thế nhưng thấy Nhạc Kha đang lẳng lặng nằm, toàn thân bất động,
trong mắt dạt dào ý cười.
Ta nhìn bộ dạng của hắn, lập tức vui
mừng nhướng mi, trông chừng đã mấy ngày nay, thần sắc thế này chính là
tỉnh táo rồi, lập tức kết xong loan thao (dây buộc bên thắt lưng), đương lúc muốn thay hắn khép lại áo choàng phía trên, hắn chỉ vào loan thao
nói: “ Đây là cái gì?”
Pháp thuật của hắn cao minh hơn ta nhiều,
đương nhiên nhìn thấy rõ ràng đấy chính là loan thao do lông vũ của ta
biến thành, tạm thời làm thành cái kết nối với Côn Lôn kính. Chỉ là lúc
này ta cơ hồ gần như dán vào bên người hắn, vạt áo dài của hắn lại mở
rộng, trên mặt nhất thời đỏ lựng đến mang tai, nóng phừng phừng. Ta chỉ
vào Côn Lôn kính trên trung y của hắn, lắp ba lắp bắp: “Cái này….Côn Lôn kính….”
Hắn tiện tay cầm lên đặt vào lòng bàn tay nhìn nhìn, thản nhiên nói: “Tấm kính này nhìn có chút quen mắt.”
Ta há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn, thần sắc hắn cực kỳ chân thật, không
chút giả dối, tâm tình vui mừng giảm xuống, lại nhớ tới chứng hay quên
của hắn nhất thời sẽ không tốt lên được rồi. Lập tức không ngừng sờ sờ
tấm kính nói: “Tấm kính này gọi là Côn Lôn kính, điện hạ thấy quen mắt
đại khái là vì từ nhỏ ta đã đeo nó như vật trang sức, bình thường thấy
qua cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là mấy ngày gần đây thân thể điện hạ không khỏe, ta cho người đeo một hai trăm năm, cũng giúp tiêu tai bảo
hộ.”
Ngẫm thấy vật tùy thân của ta chẳng qua chỉ là những thứ
bình thường, hôm đó hắn đã đưa tấm kính này cho ta, nghe nói tấm kính
này là thần vật thượng cổ, không tham thì đúng là có lỗi với bản thân.
Tên nhãi này tuy có ơn cứu mạng cao cả, nhưng ngày xưa hắn cũng có chút
nợ phong lưu, vạn nhất một ngày nào đó đem thần kính thành tín vật định
tình tặng cho một vị tiên tử không rõ tên tuổi nào đấy, chẳng phải là
tức chết ta sao (vì tiếc của =))?)
Đôi mắt hắn như nước, âm trầm
nhìn ta một hồi, chân thành nói: “Không biết vị tiên tử xinh đẹp này nên xưng hô như thế nào? Tiểu tiên….tiểu tiên quả thật nhớ không ra.”
Mấy ngày nay ta ảo não nặng nề, đã nhiều ngày nét mặt chưa từng giãn ra,
lúc này bị lời nói của hắn kinh động một lúc, khiến những mệt mỏi bực
bội tản đi hết, cơ hồ là vui mừng, chỉ hắn, rồi lại chỉ bản thân, nửa
ngày không nói lời nào, rất lâu sau mới nhớ tới bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của hắn dạo trước, thử thăm dò: “Người thường thường đều gọi ta là
tỷ tỷ….”Cẩn thận dò xét thần sắc của hắn.
Nhưng thấy đôi mày dài
của hắn nhíu chặt, như thể đang cực lực nhớ lại một hồi, mới ngờ vực
nói: “Vị tỷ tỷ này…Tiểu tiên thấy nàng băng ngọc chi tư, nguyệt phách
chi hồn, nhưng có một việc, làm tỷ tỷ của tiểu tiên, niên kỷ so ra hơi
nhỏ.”
Trong lòng ta buồn cười, lại bị mấy lời nịnh nọt tâng bốc
của hắn làm cho choáng váng, chả trách ai nấy đều thích nghe lời ngon
tiếng ngọt. Trước đây cũng từng có tiên tử tiên nga nguyện ý theo hắn,
mặc dù cuối cùng quá nửa đều bị hắn gạt ra, bầu bạn du ngoạn khắp nơi
chỉ có ta với Ly Quang, nhưng chung quy cũng chưa từng miệng mồm trơn
tuột như thoa mỡ mà đùa giỡn với ta, nhìn thấy dáng vẻ suy tư hao tâm
tổn trí này của hắn, không hiểu vì sao, tâm tình buồn bực suốt nửa tháng qua đều không còn, Giao Vương mặc dù đã nói mọi sự rõ ràng, nhưng nếu
Tu La Vương còn ở Tiên Giới, chung quy vẫn không thể coi là kết quả hoàn toàn xấu, trong đó còn nhiều ẩn tình khúc chiết, đến một ngày ta sẽ
hiểu rõ mọi sự, lúc ấy đưa ra kết luận vẫn chưa muộn.
Nghĩ thông
chuyện này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ vào hắn giả vờ than thở:
“Tiểu tiên chiếu cố điện hạ một thời gian dài, điện hạ trước đây vẫn cứ
nhất quyết kéo áo tiểu tiên muốn gọi tỷ tỷ, lúc này tỉnh lại địa vị tôn
quý, liền không chịu nhìn nhận tiểu tiên – người tỷ tỷ này?”
Hắn
nhìn ta, hết nhìn lại nhìn, trong mắt ẩn chút ý cười, nói: “Nhất định là ta trước đây quá mức vô lý, mới bất phân lớn nhỏ thế này. Thôi đi