
Lại không thể giữ sĩ diện, đành phải chắp tay nói: “Làm
phiền nhị vị, đệ đệ của tiểu muội đói đến hoa mắt, mượn nửa bàn của nhị
vị dùng.” Nàng vừa mới bước chân ra bên ngoài, không biết có từ gọi là
“ghép bàn”.
Hai vị công tử trẻ tuổi ở nơi phố thị hành tẩu đã
lâu, nghe thấy lời này thì tỷ mỷ đánh giá nàng một hồi, đưa mắt nhìn
nhau cùng cười. Vị có gương mặt trắng như ngọc đem bầu rượu ở trước mặt
đưa qua, nói: “Hai người chúng ta đang thưởng rượu, bất phân thắng bại.
Nếu đã có duyên, chi bằng tiểu thư cũng cùng nâng chén một lát?”
Bích Hoàng cũng không câu nệ, vừa đem thức ăn hấp dẫn trên bàn kéo qua đặt
trước mặt Nhạc Kha cùng hắn ăn, vừa nâng ly rượu cạn với hai người, nơi
khóe mắt dư quang vẫn lưu lại trên người nam tử khí thế ngời ngời đó,
ngay đến bản thân cũng cực kỳ kinh ngạc, hôm nay vì sao mắt cứ dán chặt
không rời vào nam nhân thô lỗ này.
Tửu lâu này trước nay nổi
tiếng nhờ vào mỹ tửu, khi Bích Hoàng uống đến ngà ngà say, trước mặt
xuất hiện một gương mặt màu mật ong, chỉ vào hai vị công tử trẻ tuổi
nói: “Sao lại so đo cùng một tiểu cô nương?”
Bích Hoàng cao ngạo
sống suốt hai vạn hai ngàn năm, nghểnh cổ nói: “Ta mới không phải tiểu
cô nương!” Nhấc vò rượu trên bàn, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Nam tử gãi gãi đầu, có chút mất tự nhiên: “Thế này có gì hay chứ?”
Hai công tử trẻ tuổi nhìn nhau cười: “Các hạ cũng thấy rồi đó.” Ngụ ý chính là rượu là do tiểu cô nương tự muốn uống, không phải do hai người bọn
ta bắt ép.
Nam tử đó dáng người cao to, tay dài chân dài, hướng
về phía hai vị công tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn, cười một cách tiêu sái,
rồi chỉ vào vò rượu của “cao nhân” ngồi bên cạnh, nói: “Nếu đã như vậy,
tiểu cô nương này còn thiếu ta một món nợ, người – ta đem đi, tiền rượu – nhị vị trả.”
Họ khẽ mỉm cười gật đầu, chỉ đợi nam nhân này đem
tiểu cô nương và tiểu đồng đi xa, mỗi người lấy từ trong túi tiền tiền
rượu đã chuẩn bị sẵn, không nhịn được bỗng kinh hãi, chỉ thấy bên trong
túi toàn bạc là bạc? Chẳng qua là chút vỏ sò bể nát, chính là hai người
trước khi rời Đông Hải thuận tay nhặt lấy ở bờ biển, làm đồ thi triển
pháp thuật.
Trước nay ta cũng không được tính là người mày dặt mày dạn, bấy giờ chỉ có
thể xứng là miệng lưỡi bén nhọn. Nhưng nửa tháng ở lại thành San Hô,
ngay đến bản thân ta cũng kinh ngạc vì chính mình, cư nhiên đã tu luyện
đến độ da mặt dày như tường thành, coi lời nói lúc ở trên điện của Giao
Vương như chưa từng nghe thấy. Mỗi ngày ngoại trừ trông chừng Nhạc Kha,
còn lại chính là giả câm giả điếc.
Đôi khi Ly Quang đến thăm Nhạc Kha, ta cũng tránh đi không gặp. Một vài lần nhìn thấy trường bào Giao
tiêu sa bạch sắc của hắn thoáng qua bức tường San Hô, trong lòng chung
quy cũng có chút phiền muộn.
Ta nhớ đến người thiếu niên dưới ánh trăng, bầu bạn suốt mấy ngàn năm, đó chính là sự ấm áp trong quãng đời
niên thiếu của ta, vô tình ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ luôn có một gương mặt với nụ cười ấm áp, thế nhưng bây giờ lại trốn tránh tầm mắt của hắn,
nhìn thấy đôi mắt hắn thất sắc, nhưng không thể tiến lên cam đoan rằng
hắn sẽ ôn hòa như trước. Cho dù hắn chưa từng thay đổi, nhưng ta đã đem
mọi chuyện dĩ vãng chôn giấu thật sâu trong lòng.
Giao Vương Phi
cũng từng sai thị nữ đến mời, nhưng bị ta khách khí đuổi đi. Có hôm ta
tựa vào phía sau bức tường san hô ngồi ngơ ngẩn, nghe thấy Giao nương
trong điện đang lén lút bàn tán, nói là Đông Hải Long Tứ công chúa cùng
Giao Vương Phi sống chung rất chi là hòa hợp, quả thực ngay cả mẫu tử
ruột thịt cũng không bằng. Đến Thái tử điện hạ cũng không ít lần cùng
nàng dạo chơi trong thành San Hô, e là hỉ sự đến gần.
Từ nhỏ lúc
ta không vui thường thích trốn ở nơi người khác không thể nhìn thấy, ở
đó luôn luôn có thể nghe được những chuyện bát quái trong cung. Hôm nay ở thành San Hô không ngờ trong lúc ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy sự
tình này. Không khỏi cảm khái một phen: có thể thấy loại chuyện bát quái này, quả thực là bất phân chủng tộc bất phân ngôn ngữ.
Quay về
ta liền đem áo choàng Giao Tiêu Sa trên người thoát ra, gấp lại ngay
ngắn chỉnh tề, đặt ở đầu giường, lại hóa ra một thân áo choàng xanh đầy
bụi bặm mặc vào.
Ngày thứ hai Ly Quang đến thăm Nhạc Kha, ta khi
ấy đang ở phía trước giường trông chừng hắn, không tránh kịp, cùng Ly
Quang vừa vặn gặp nhau. Hắn cũng có đến hơn mười ngày chưa thấy ta, đột
nhiên gặp gỡ, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, ta cũng đã lâu không
gặp hắn, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng trong thoáng chốc, chút vui
mừng này liền bị chuyện cũ nhấn chìm. Hắn đại thể cũng là có chút khúc
mắc về cha mẹ ta, nét vui mừng trong mắt chợt tắt. Sau một hồi lâu, mới
mặt mày trắng bệch hỏi: “Thanh Loan, áo choàng ta tặng nàng?”
Ta
giũ giũ chiếc áo choàng xanh trên người, tự trào nói: “Ngươi cũng biết
ta trước giờ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn có Ngũ Thải Vũ Y của biểu
tỷ Đan Chu, bởi vậy, nhìn thấy trường bào Tiêu Sa trân châu bảo thạch
ngươi tặng quả thực cũng lóa mắt. Nhưng nói gì thì nói, ta chẳng qua chỉ là một con chim loan bình bình