
u
nhiều, bằng không thì bứng lên hết mới phải lẽ!”
Phía sau có
người ung dung nói: “Trên Cửu Trùng Thiên chỉ có đúng một cây, chủng
loại quý hiếm, thế nhưng Thanh Loan lại muốn bứng lên, chẳng phải là hơi độc ác sao?”
Ta vẫn chưa chú ý, chỉ tưởng là Đồng Sa điện hạ,
đầu cũng không quay lại, đáp: “Điện hạ chẳng lẽ nhìn thấy mà không kinh
hãi sao? Đây lý nào là cây dao hoa dao được yêu thích mong chờ, đám tiên tử này thật sự là hổ đói rình mồi, hận không thể đem Thái tử điện hạ
biến thành hoa dao nuốt vào trong bụng. Ái tình nam nữ đúng là đáng sợ!”
Sau lưng người đó hỏi ngược lại: “Ngươi vì sao không hái hoa dao?”
Ta lắc lắc đầu, có chút cảm thương ngồi xổm xuống đất, nhặt mấy phiến lá,
thấy chúng đẹp đẽ dễ thương, liền thuận tay cất vào trong ngực, cầm cây
chổi lên lại quét, căm giận nói: “Điện hạ há chẳng nghe yêu hoa là ứng
với tiếc hoa, huống hồ Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ –“ Vừa đúng
lúc quay người định quét phía sau, tình cảnh trước mắt khiến ta kinh hãi đến độ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Thái tử điện hạ ý cười khó đoán
đang đứng ngay ngắn tại cửa cung, sau lưng Đồng Sa điện hạ le lưỡi về
phía ta, vẻ mặt đắc ý. Ta dừng lại, mắt khô cổ rát, nói không ra được
một từ.
Thái tử điện hạ khe khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ?”
Trong đầu ta nhanh chóng chuyển động, trên mặt đã lộ ra nét vui mừng dào dạt, tươi cười nói: “Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ chính là thân thích
trong nhà, giống như huynh trưởng. Không bao lâu sau, đợi Đan Chu tỷ tỷ
lên Cửu Trùng Thiên, đến lúc đó Thanh Loan nhất định phải gọi Điện hạ
một tiếng biểu tỷ phu, nhưng sợ địa vị của điện hạ cao quý, Thanh Loan
chẳng qua chỉ là một tiên nga quét dọn, thật sự không dám trèo cao.”
Đồng Sa điện hạ ở sau lưng ầm ĩ: “Cũng có việc mà ngươi không dám sao?”
Thái tử điện hạ lại nhiều lần chuyển mắt nhìn ta, bên môi ẩn hiện ý cười
thản nhiên: “Biểu tỷ phu này, không gọi cũng được.” Nói rồi nhấc chân
bước vào cửa cung, không để ý tới ta nữa.
Đương lúc ở trước mặt
hắn, đương nhiên ta sẽ không có gan đôi co cùng Đồng Sa điện hạ, nhưng
nếu hắn đã đi rồi, ta lý nào vẫn kiêng kỵ mặt mũi hắn, lạnh mặt cầm chổi lên, đem lá cây quét bay tứ tung, cây chổi xẹt qua đôi vân hài của Đồng Sa, cực kỳ khinh thường liếc hắn một cái.
Hắn tức giận đùng đùng nói: “Ta thấy ngươi chính là bị mỹ mạo của Thái tử điện hạ làm cho hoa mắt.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, chỉ chỉ vào đầu mình: “Điện hạ, chỗ này của tiểu
tiên không bị hỏng! Tiểu tiên thấy bị Thái tử điện hạ làm cho hoa mắt
chính là người. Một đại nam nhân lại đi so bì dung mạo thế này, không
xấu hổ sao?”
Đồng Sa điện hạ hò hét giận dữ bỏ đi, cửa Hoa Thanh
Cung liền chỉ còn lại mình ta. Ta ôm cây chổi, từ từ chậm rãi bắt đầu
quét, làm suốt hai trăm năm, việc này làm cũng đã quen. Chỉ là thường
thường hoài niệm những ngày tháng tự do. Y phục tạp vụ cũng không sao,
đáng tiếc chính là, ta không thể vỗ cánh lên trời, thỏa thích bay lượn.
Về chuyện tình cảm nam nữ? Có đôi lúc quá nửa đêm, nằm mộng thấy một thiếu niên bạch y ẩn ẩn hiện hiện, ôn nhã thanh tú, nét mặt mơ hồ, như thể có điều cực kỳ vướng bận lo lắng, chưa kịp nhìn cẩn thận đã tan biến như
sương khói, ở trong mơ thương cảm một hồi, tỉnh lại thì mọi chuyện đều
quên sạch.
Trong hai trăm năm này, chốc chốc có nghe được một số
chuyện, nói là Giao Tộc muốn cùng Đông Hải kết thông gia, nhưng vào ngày đính hôn đó, Thái tử Giao tộc lại không từ mà biệt, hồ đầm thủy vực
khắp thiên hạ bao la rộng lớn, mà trên người hắn lại đeo đá Ngũ Thải Bàn Linh, cũng sẽ không gặp trở ngại gì khi sống nơi đất bằng, thế nhưng
một đi lại không có chút tăm hơi gì. Long Tứ công chúa chịu đả kích lớn, huynh của nàng Nhạc Kha vì muội ra ngoài tìm kiếm Thái tử Giao tộc,
không bao lâu sau, có người nhìn thấy một đôi nam tử tuấn tú, nhưng khắp bát hoang tứ hải ba mươi sáu tầng, dù là Đông Hải Long Cung hay Giao
Vương thành San Hô tới nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của hai người họ.
Ta làm tiên nga quét tước đã hai trăm năm, tính khí hung hăng sớm đã thu
lại, chua ngoa cũng không còn, không như trước đây hồ thiên hồ địa1, tùy ý mà làm. Nghe thấy tin tức này, bất quá yên lặng xuất thần một hồi,
lại cho qua, chỉ làm tiên nga quét dọn của ta, mọi sự đều không màng.
1ngôn ngữ hoang đường, hành vi làm càn
Hôm nay tay chân nhanh nhẹn, chưa tới một canh giờ quét dọn sạch sẽ cửa
cung. Ta thi triển một câu quyết, đem cây chổi cất về chỗ cũ, tùy hứng
đi dạo trên phố, chưa được trăm bước, phía trước là năm sáu tiên tử phẩm cấp tất cả đều cao hơn ta, mặc dù ai nấy trong tay đều cầm một đóa hoa
dao, nhưng lại không ngừng hò hét vây quanh một lão nhân râu bạc ở chính giữa.
Lão nhân này ôm trong ngực một đống tơ hồng, tay chân
luống cuống từ trong đám tơ lấy ra một sợi, tiện tay đưa cho mấy vị tiên tử, nghĩ là muốn nhanh chóng đuổi đi, cũng muốn yên ổn thanh tĩnh.
Ta thấy chẳng qua tránh không được, đành phải tiến lên hành lễ. Mấy vị
tiên tử thấy ta là người hầu trong Hoa Thanh Cung, ai nấy cũng có vài
phần khách k