
thôi
đi, chẳng qua gọi một tiếng tỷ tỷ, sao lại không thể? Chỉ là muốn hỏi,
đây là nơi nào?”
Ta thấy hắn đã tỉnh táo, đại thể so với lúc rời
khỏi Long Vương Phủ thanh tỉnh hơn nhiều, lúc này nếu để hắn quay về đại để cũng có công, cũng có thể yên yên ổn ổn mà rời đi. Không kiềm được
sụt sùi luyến tiếc cho mối giao tình mấy ngàn năm. Giao Vương đã nói hắn sau nay cứ từ từ tịnh dưỡng, nhất định là còn có dự tính, sự tình sau
này ta cũng không thể quản được. Lập tức lười nhác giãn lưng, nói: “Đây
là Vương Phủ Giao Tộc, điện hạ chính là Tam thái tử điện hạ của Đông Hải Long Vương, tiểu tiên là thổ địa núi Nữ Sàng, ngẫu nhiên cứu điện hạ
một mạng, mới có cơ duyên này. Hiện tại điện hạ đang dần dần hồi phục,
tiểu tiên cũng tới lúc nên cáo từ rồi.”
Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, đoán là do nằm lâu ngày, có chút váng đầu, mới kéo tay áo của ta, bịn rịn nói: “Tỷ tỷ muốn đi đâu?”
Ta có chút tịch mịch, bây giờ ngoại trừ núi Nữ Sàng, ta thật sự không biết bản thân còn có thể đi đâu. Vỗ vỗ vai hắn, mạnh mẽ nở nụ cười: “Tiểu
tiên đương nhiên đi đến nơi mình nên đi.”
Lúc trước không biết
đằng sau còn có sự tình như thế này, mới có thể cùng hắn tương giao một
thời gian, bây giờ biết rồi, Thiên Giới với bộ tộc Tu La lại luôn luôn
bất hòa, ngay đến binh khí cũng không biết đã chạm nhau bao nhiêu lần,
hai bên đều tổn thất, mặc dù ta không được coi là kẻ chủ mưu gây tội,
nhưng lại là một kẻ hai mặt không khiến người khác có được sắc mặt tốt,
chỉ có lẳng lặng rời đi, mới là thượng sách.
Trong mắt hắn chợt
lóe lên ánh sáng, không chịu buông tha: “Tỷ tỷ cô độc một mình, ngay đến một người bầu bạn bên mình cũng không có, ta sao có thể yên tâm? Chi
bằng đợi ta dưỡng thương tốt rồi sẽ đi cùng tỷ tỷ?”
Ta nhớ tới
sắc mặt xấu hổ khổ sở của Ly Quang khi bị Giao Vương quát mắng, trong
lòng cảm kích hắn vì ta mà trả giá quá nhiều, nhưng tương lai Đông Hải
Long Vương và Vương Phi sẽ lại tới lập đình giáo huấn con cái, đến lúc
đó ta chẳng phải là tự rước nhục hay sao?
Ta tách tay hắn ra,
chắp tay thi lễ, thản nhiên cười nói: “Điện hạ kim tôn ngọc quý, lại có
huynh đệ phụ mẫu che chở, nói là tỷ tỷ chẳng qua là lời nói đùa, sau này cho dù thế nào tuyệt đối cũng không thể nhắc tới. Thanh Loan xin cáo
biệt điện hạ tại đây. Tộc chúng Giao Nhân và Quy Tướng sẽ hộ tống điện
hạ về phủ, cũng không cần tiểu tiên phải lo.”
Hắn vẫn nắm chặt
tay áo ta, lực mạnh kinh người, như thể muốn xé rách áo choàng của ta.
Đôi mắt hắn thâm trầm, khiến ta nảy sinh cảm giác bi thương khi li biệt. Ta lần lượt tách từng ngón tay hắn ra, chầm chậm rời đi.
Trong
thành San Hô tiếng rao bán của các tiểu thương không dứt, đường phố cực
kỳ náo nhiệt, những thứ bày bán đều là kỳ trân dị bảo nơi đáy biển, hàng hóa la liệt, tiếc là trên người ta không có lấy một đồng nào của Giao
Nhân để mua bán, lưu luyến bịn rịn bước qua từng nhà từng nhà trên phố.
Vẫn nhớ có một năm, chẳng qua là ta nhất thời nảy lòng tham, nghe được
núi Mã Thành có một loài thú hình dáng giống bạch mã nhưng cổ đen, gọi
là Nhật Thiên Mã, liền muốn bắt một con về nuôi, Nhạc Kha với Ly Quang
cũng đi cùng ta, canh giữ ở phía sau núi đá suốt một ngày một đêm, hình
dáng Thiên Mã đó tuy nhỏ, nhưng tính cảnh giác lại cực kỳ cao, Nhạc Kha
chẳng qua bị lạnh một chút, hắt hơi một cái, liền khiến cho nó kinh
hoảng mà bay đi mất. Sau đó ta cực kỳ tức giận, hắn khi ấy mặc dù canh
hết một ngày một đêm, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, thờ ơ nói: “Bất
quá là một con thú biết bay, nếu như nàng tương lai lại đến Đông Hải,
phàm là kỳ thú ở biển, chỉ cần nàng thích, ta bắt về hết bồi thường cho
nàng.”
Ly Quang ở bên cạnh cũng ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh nhi
cũng biết bay, mà bay còn nhanh hơn con thú đó rất nhiều, tư thái lại
đẹp, sao phải hao tổn sức lực bắt một con thú chứ? Trong thành San Hô có rất nhiều đồ chơi mới lạ, tất cả đều là đồ vật trân quý hiếm lạ nơi đất bằng, Thanh nhi đến Đông Hải lần nữa, ta nhất định dẫn nàng dạo chơi
khắp thành San Hô, nàng thích món gì, nhất định toàn bộ đều mua về hết.”
Lúc ấy ta chưa tỉnh ngủ, đại khái là một đứa cứng đầu lại có chút u mê,
trước giờ duy nhất một lần đã nói ra lời khiến người bị đả kích: “Ta vốn dĩ là loài lông vũ, hai người các ngươi lại là thủy thú, sao có thể ở
cùng một chỗ? Bây giờ có thể hợp cùng một chỗ với nhau, tương lai khẳng
định cũng sẽ mỗi người một ngả.” Lời nói chưa ra khỏi miệng ta đã hối
hận, vội vàng ngước lên nhìn sắc mặt hai tên ấy. Ly Quang tính tình
trước giờ ôn hòa, sắc mặt cũng đã tái mét, Nhạc Kha lại càng tức giận
đến độ nói không nên lời, chỉ vào ta oán hận nói: “Đồ nha đầu không biết tốt xấu!”
Mấy bà lão ở phía sau núi Đan Huyệt thường lén lút gọi ta “Nha đầu không biết tốt xấu”. Lời này ta mặc dù sớm đã nghe tới nhàm tai, nhưng từ miệng hắn thốt ra, không hiểu vì sao lại cảm thấy như bị
dao cắt, đau đớn vô cùng, lập tức không nói một lời, hóa thành chân thân chim loan, cũng không màng đến thanh âm kinh hoảng của hai người bọn
họ, vỗ cánh mà đi.
Bất quá rất lâu sau đó, cũng không rõ là
ngu