
bái kính trọng, chỉ ở phía trước một lòng một dạ chém giết, nào có hay y lực đạo mạnh vô cùng, lúc đem Cửu Lê Hồ
ném xuống Thiên Hà, đã khoét một cái động nơi đây, y liền theo cái động
này bơi đến hạ giới, chỉ khổ là Thiên Hà này chảy xuống nơi dân chúng ở
một phương, cơ hồ nhấn chìm cả Trung Dung quốc, dân chúng như cá nổi
lềnh bềnh, tám chín phần mười đều vong mệnh.
Bích Dao bị tên vô
lại này khiến đầu óc lộn xộn, nỗi nhớ nhà cũng đều tản đi hết, sờ sờ cái sừng của rồng nhỏ trong ngực, nói: “Tiểu xà, đệ nói xem người này có
phải là cực kỳ vô lại hay không.”
Tiểu long tử ở trong ngực nàng không nhúc nhích, bị sờ đến không nhịn được, há miệng cắn vào ngón tay nàng.
Nàng tức thì gõ vào đầu nó một cái, buồn bực nói: “Coi ngón tay ta là điểm
tâm sao?” Nhân tiện niệm một cái quyết, đem nó biến thành một tiểu đồng, lại thấy tiểu long tử gương mặt đen lại, như thể bực bội với nàng.
Nàng sao lại chấp nhất với một con rồng nhỏ sáu trăm tuổi chứ?
Vội vàng sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, hỏi: “Lại sao nữa rồi?”
Tiểu long tử dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ nói: “Tên. Không được lại gọi đệ là tiểu xà.”
Lúc này chân nàng đang đạp tường vân, phóng mắt ra chung quanh, đám mây này bay khá nhanh, đã ra khỏi biên giới Trung Dung quốc, đến Quân Tử quốc.
Nhìn thấy người người đi lại nơi phố thị, tất thảy đều y phục giày dép
chỉnh trang, trường kiếm giắt bên hông, lễ mạo đoan cẩn. Bản thân lại
tùy ý gọi nó tiểu xà, thảo nào tiểu tử này buồn bực.
“Chuyện này, đệ dù sao cũng nên nói cho ta biết tên đệ là gì chứ nhỉ?”
Tiểu long tử lắc lắc đầu, ý cười trong mắt chợt lóe lên rồi vụt qua: “Tên
gọi trước đây không cần cũng được, làm phiền tỷ tỷ thay đệ đặt một cái
tên mới.”
Từ khi hắn sinh ra, Côn Lôn Trắc phi nương nương liền
gửi gắm biết bao kỳ vọng vào hắn, chỉ trông chờ hắn có thể trở thành
Thái tử Thiên giới, vì vậy mọi chuyện đều cực kỳ khắt khe với hắn, cả
ngày bị nhốt trong thư phòng khổ không thể tả, thật vất vả mới từ Cửu
Trùng Thiên rơi xuống, lúc đó hắn liền nghĩ, nếu rơi mà không chết bản
thân nhất định sẽ mai danh ẩn tích, thề không quay lại Cửu Trùng Thiên.
Mặc dù tuổi hắn còn nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện, cũng biết mẫu thân cả
ngày giương cung bạt kiếm, không giống với vẻ mà từ mẫu nên có.
Hắn nghĩ vậy, lại không biết Bích Hoàng nhặt được hắn, cũng chỉ tưởng ông
trời ban cho con rắn nhỏ, mọi thứ đều chiều chuộng thương yêu, quả thực
giống như mẫu thân phượng hoàng yêu chiều nàng. Hiện tại thấy tiểu long
tử mày nhíu chặt, duỗi ngón tay đem mày hắn vuốt phẳng, chỉ tay nói:
“Chuyện này có gì khó?” Chỉ về phía xa nơi có dãy núi cách Quân Tử quốc
không xa, lại chỉ về bóng dáng của một đại gia phú quý trên phố thị,
nói: “Chi bằng, liền gọi là Nhạc Kha đi.”
Tiểu long tử trịnh trọng, cúi người: “Nhạc Kha1 đa tạ tỷ tỷ ban tên!”
1Nhạc là núi, Kha là ngọc thạch
Một tỷ một đệ, tìm con ngõ nhỏ vắng vẻ hóa thành hình người, đi về phía phố thị sầm uất nhất của nước Quân Tử.
Tỷ đệ hai người che
giấu hình dạng chen lẫn vào trong phố thị, nhìn thấy người người trước
mặt không ngừng qua lại, cả hai trước đây chưa từng thấy cảnh tượng thế
này, khi ở nhà cũng là người có địa vị, những nơi đã qua ai nấy đều nín
thở im lặng, bây giờ trông thấy cảnh người người ồn ào đông đúc, cả hai
đều cực kỳ cao hứng.
Đi dạo như thế không dưới một canh giờ, Nhạc Kha sờ sờ cái bụng rỗng đang không ngừng kêu réo, kéo kéo ống tay áo
Bích Hoàng: “Tỷ tỷ…”
Bích Hoàng đang thích thú ngắm nhìn mọi thứ, chỉ trấn an sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, chơi thêm một chút nữa.” Thế nhưng
bỗng dưng nhìn thấy nam tử bị mình đá khỏi đám mây đang hùng dũng bước
đi, trên người nước vẫn chưa khô, khiến cho người qua đường ở Quân Tử
quốc đều chỉ chỉ trỏ trỏ, y lại hoàn toàn không để ý, bước vào một tửu
lâu cao nhất trên phố.
Bích Hoàng sinh ra vốn thích náo nhiệt,
dắt Nhạc Kha một đường bám theo, bị người trên đường liếc nhìn, cuối
cùng bước vào tửu lâu. Bên trong tiểu nhị nhìn thấy hai người y phục đẹp đẽ tinh xảo, có chút khó xử: “Tiểu thư thiếu gia, hiện đang là giờ cơm, bên trong đã kín chỗ, này…”
Bích Hoàng thấy nam tử ấy đang ngồi
một mình, y phục nhỏ nước, những người chung quanh đều tránh xa, vẻ
khinh thường ánh lên trong mắt. Y lại chỉ để tâm nhấc bầu rượu uống một
hơi, lại cầm đũa gắp thịt bò trên bàn ăn lấy ăn để, gió cuốn mây tan,
quả thực như lốc quét.
Lúc trước nàng vừa mới đá nam nhân này
khỏi đám mây, khi ấy chưa suy nghĩ kỹ càng, sau này cẩn thận ngẫm lại,
với thân thủ của hắn, muốn đánh trả lại mình nhất định là thừa khả năng, nhưng vì sao lúc bị nàng đá rơi xuống làn sóng lớn cũng chỉ cười vang
như sấm, cực kỳ vui vẻ?
Có thể thấy nam tử này quang minh lỗi lạc, không so đo với nàng.
Nghĩ thế, mắt nàng mặc dù nhìn chằm chằm nam tử ở bàn đó, tay đã dắt Nhạc Kha ngồi vào chiếc bàn gần đấy.
Bàn này có hai nam tử trẻ tuổi đang đấu rượu, một người diện mạo như ngọc,
người kia lại dùng một chiếc khăn quấn chặt phía sau đầu. Lúc Bích Hoàng ngồi xuống mới trông thấy sắc mặt hai người bọn họ hình như là muốn
nàng tránh đi.