
cũng không thể có răng nanh
sắc nhọn như vậy. Mặc dù kích thước vẫn nhỏ như trước, nhưng rõ ràng đã
sắp tiến hoá thành một đám mãnh thú, hung hãn cứng đầu. Thật làm người
ta kinh hãi.
Ta lắp bắp nửa ngày, mới phát hiện Nhạc Kha căn bản
là chưa từng đáp lại, ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị doạ đến hoảng sợ. Chỉ
thấy trên bầu trời một đám chim đông nghìn nghịt đang xoay quanh bọn ta, bộ dáng hình thù kỳ quái, có một loại nhìn hơi giống gà, nhưng lại có
ba cái đầu, sáu con mắt, sáu chân, ba cánh, bộ dáng hơi giống Quyên Hưu
(1) trong truyền thuyết. Một loại khác lại có bốn cái cánh, nhìn rất
giống Phỉ Diệt (2). Có điều trước nay trong điển tịch, ta chưa từng nghe nói hai loài chim này lại hung hãn đến thế, ngang nhiên dám công kích
tiên nhân.
Quyên hưu (1): hic, ko tìm được hình của con này nhưng trong miêu tả thì giống như con gà nhưng có 3 đầu, 6 mắt, 6 chân, 3 cánh!
Phỉ Diệt (2): một loại trùng 4 cánh trong thần thoại
Nhạc Kha nhếch cằm, tay khởi động tiên chướng bảo hộ thân thể hai người bọn
ta, không ngừng có quái điểu bị hộ thể tiên khí của hắn gây thương tích, gào thét rên rỉ, rơi phịch xuống mặt đất, ngay lập tức bị đám xà trùng
chuộc kiến vây lấy, phút chốc chỉ còn lại một đám xương trắng.
Trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng cười khục khặc: “Núi nữ Sàng sản vật phong
phú, hai người lại co đầu rút cổ trong căn nhà tranh nho nhỏ kia, thật
chẳng có gì vui.”
Đụn mây từ từ bay lên, chỉ thấy Áp vương đang đứng trên lưng hai con quái điểu, tay áo tung bay, khoé môi ẩn ẩn ý cười.
Sấm chớp ầm ầm, từng giọt từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, trong nháy mắt
cảnh vật trước mắt ta đã nhoè đi. Chỉ cảm giác vòng tay ôm eo ta càng
ngày càng chặt, ta có ý muốn nhắc nhở hắn, nhưng lại sợ làm hắn phân
tâm, chỉ đành duy trì nguyên trạng.
Nhạc Kha giống như vô tình cúi đầu xuống, môi kề sát bên tai ta, nhỏ giọng nói: “Thanh nhi……”
Lại một tiếng sấm nữa, trong nháy mắt câu nói của Nhạc Kha đã bị tiếng sấm
xé tan tác thành nhiều mảnh nhỏ, ta chỉ mơ hồ nghe được vài chữ rời rạc: “…… có phải…… thích……”
Ta vốn hiểu tính hắn thích trêu hoa ghẹo
nguyệt, dung mạo ta lại bình thường thế này làm sao lọt vào mắt xanh của hắn? Vội vàng an ủi vỗ vỗ cánh tay hắn, hắn dỏng tay, ta kề sát lỗ tai
hắn thanh minh: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không bởi vì ngươi đối
xử tử tế với ta rồi thích ngươi, đòi sống đòi chết bám lấy ngươi, ngươi
không cần hoảng sợ!”
Hắn vốn quen nhìn ta huyên thuyên cợt nhả,
bộ dáng vô lại nói nhiều nhưng không giữ lời bao nhiêu, hôm nay lại thấy ta nói năng chân thành, chỉ hận không thể moi gan moi tim cho hắn xem,
thế nhưng hắn lại có vẻ không hài lòng với lời hứa vừa rồi của ta, mặt
hắn đen hết một nửa, một ánh chớp xẹt ngang, ta thoáng thấy hắn có chút
giận dữ, có vài tương tự với sấm sét ầm ầm phía cuối trời.
Ta co
rúm người lại đem thân mình thoát khỏi vòng tay hắn, hắn lại giống như
đã giận dỗi xong, đột nhiên kéo mạnh ta vào lòng, đáng thương cho cái
mũi bé bỏng của ta, trong mấy ngàn năm nay ta nâng niu hài lòng nhất là
cái mũi, lần này bị đập mạnh vào ngực hắn như vậy, không biết có bị xẹp
tí nào không?
Ta trưng ra vẻ mặt van xin với hắn, nhưng hắn đến
liếc cũng chẳng thèm liếc ta một cái, lạnh lùng điều khiển những mũi tên băng vun vút bắn về phía Áp vương: “Áp Dữ, ngươi chỉ là một con ác thú
mười vạn năm, năm ấy bị thua thê thảm dưới tay Tu La Vương, cùng đường
chạy trốn mới ẩn núp nơi đây. Nếu ngươi không sớm từ bỏ Ma giới, ngươi
nghĩ Tiên giới không ai thu thập được ngươi hay sao?”
Trong lòng ta thầm nghĩ, hỏng rồi.
Cho dù là tiên nhân cao ngạo hay là thần thú ác ma, không một ai thích bị
vạch trần thất bại năm xưa của mình trước mặt người khác, Nhạc Kha lại
không sợ chết mà sỉ nhục Áp vương, chẳng phải là muốn chọc giận con ác
thú này, để nó nuốt tươi hai người bọn ta hay sao?
Quả nhiên, Áp
vương nghe vậy, khuôn mặt lúc trước phơi phới gió xuân lập tức biến
thành chín tầng băng giá sương lạnh ngày đông, gằn từng chữ: “Chỉ là một tên long tử nho nhỏ sao lại biết chuyện này. Xem ra hôm nay bản tôn
không thể không giết ngươi.”
Nhạc Kha thì thầm nho nhỏ bên tai
ta: “Thanh nhi, khi ta cùng Áp vương quyết đấu, nàng hãy nhanh chóng
cưỡi mây rời khỏi đây, tuyệt đối đừng quay đầu lại. Nhớ đấy!”
Ta
ngạc nhiên quan sát nét mặt hắn, nhưng không nhìn ra một tia manh mối
nào, cảm thấy nghi hoặc: Hắn lớn tiếng nhắc lại chuyện xưa của Áp vương, chẳng lẽ là để chọc giận đối phương, quyết ý liều mạng, tạo cơ hội cho
ta thoát thân?
Ta trước nay toàn chịu ghẻ lạnh, việc ngày hôm nay cũng giống như việc một lão ăn mày mấy chục năm ở phàm giới, bỗng dưng
có người đem đến trước mặt hắn một đống lớn vàng bạc châu báu, tự nhiên
cảm thấy hoảng sợ nhiều hơn vui mừng, hơn nữa sẽ không dám tin đấy là sự thật.
Chân thân của Nhạc Kha là Đông Hải Long Tam thái tử, giờ
phút này sấm chớp ầm ầm, mưa tuôn như thác, hắn vẫn bình ổn đứng giữa
đụn mây, dáng người thẳng đứng như một gốc xuân liễu, thản nhiên đón
nhận mưa sa bão táp. Lòng ta bỗng dâng lên đủ loại cảm xúc, ngọt ngào