
ánh đấm
giỏi. Lập tức xăn tay áo, chỉ vào hắn nói: “Không sai, hôm đó ở Quân Tử
quốc, chúng ta ngủ lại một đêm. Ngươi chỉ nhớ rõ ban đêm cũng không nhớ
rõ ban ngày. Sáng sớm ngày thứ hai ta thức dậy, khi đi vào rừng hái ít
quả dại về, đang đáp mây bay lên ngọn cây liền nhìn thấy ngươi đem Ly
Quang đặt dưới thân, Ly Quang từ chối vài lần, nào ngờ ngươi lại ôm eo
người ta, uy hiếp hắn “Nếu còn động đậy, ta sẽ ném xuống…Tưởng ta không
nghe không thấy sao?”
Hắn nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một hồi, bên môi dần dần lan ra ý cười nhè nhẹ “Thế nên, nàng mới đánh ta một trận?”
Ta thấy hắn vô sỉ như vậy, quả thực bực mình nói không nên lời: “Coi như
ta trước giờ bị mù, xem trọng ngươi. Vì ngươi bị đả thương, lão long
vương nổi giận đùng đùng, báo lên thiên đình, ta mới bị biếm hạ làm địa
tiên núi Nữ Sàng, ta tu thành tán tiên bộ dễ lắm sao? Ngươi đã có phụ
thân mẫu thân thay mình làm chủ, lại thêm một đám huynh đệ nhiều năm làm chỗ dựa, trừng trị một con chim cô độc như ta có gì khó khăn? Khi nào
đến tính sổ món nợ bị bóc vẩy, ta chờ!”
Hắn tựa như có chút xấu
hổ: “Khi ấy bị thương, mọi chuyện hỗn loạn, thực tình không biết phụ
vương sẽ lên thiên đình cáo trạng, điểm này cũng là do ta sơ sẩy. Chính
là –“ Lại trầm ngâm nói: “Ta khi nào muốn thanh toán thù cũ với nàng?”
Ta nghĩ đến việc lần này hắn liều mình cứu giúp, trong lòng lại dâng lên
một tia xấu hổ, mềm giọng nói: “Ngươi là Đông Hải Tam điện hạ cao quý,
đương nhiên nói lời giữ lời. Nhưng tình cảm ngươi đối với Ly Quang –
điều này vạn vạn lần không thể.” Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm, nên tận dụng thời cơ, lại vội vàng khuyên nhủ: “Không sai, Ly Quang
sinh ra đã mỹ mạo, dáng vẻ xinh đẹp thế này của Giao nhân vốn dĩ là từ
trước tới giờ. Nhưng nếu nói đến mỹ mạo, ngoại trừ nữ tử Giao tộc, ta
còn nghe nói nữ tử Atula cũng cực kỳ xinh đẹp, chi bằng lúc nào đấy ta
với ngươi cùng đi thành Quang Minh núi Tu Di tìm vài nàng Atula cho
ngươi?”
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bàn đá trong viện rơi mất một
góc, Nhạc Kha đột nhiên đứng dậy, vươn hai tay tới, khiến ta sợ tới mức
“A” một tiếng, né tránh không kịp, bị hắn ôm chặt vào trong lòng.
Ta nhắm chặt hai mắt, sợ ngay sau đấy hắn sẽ tiện tay nhổ sạch lông của
mình, biến ta thành một con chim loan trụi lông, chuyện đó, thật có chút không tốt nha. Bên tai, người nọ nghiến răng nghiến lợi thật mạnh, đem
cằm để ở trên đầu ta, ta chỉ thấy đầu hơi hơi đau một chút, hắn đã thở
dài: “Trong lòng nàng, ta quả thực háo…háo sắc như vậy?”
Mặc dù
ta thấy tư thế này có chút quái dị, dùng sức giãy giụa hai lần, thế
nhưng cánh tay hắn lại siết chặt hơn một chút. Nhưng khó có dịp thấy hắn thổ lộ, vội vàng gật đầu: “Không phải sao? Ở thế gian có một từ dùng để hình dung rất hay, ngươi thấy tiên tử dung mạo xinh đẹp liền nhào đến,
có thể nói là hoa trung sắc quỷ. Cũng có một câu thơ, đọc là: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Sợ hắn nghe nhầm, lại giải
thích thêm: “Mẫu đơn kia cũng không phải là hoa mẫu đơn trong hoa viên
thiên giới đâu nha, chính là hình dung những tiên nữ có dung mạo xinh
đẹp như mẫu đơn tiên tử ấy.”
Thân thể đang ôm chặt ta phút chốc
bỗng cứng ngắc, chỉ vì cằm hắn đặt trên đỉnh đầu ta, ngay cả giọng nói
cũng rầu rĩ, tựa như bị ngăn bởi một tầng da trống, ở cách vách mà nói
chuyện: “Ta chưa từng thấy tiên tử xinh đẹp liền nhào đến?”
Ta là người cởi mở, chỉ cảm thấy sở thích này của hắn có chút không được, bây giờ sớm đã thu lại những suy nghĩ tốt đẹp đối với hắn, cũng có thể hiểu rõ về sở thích của hắn. Giống như khi ta thấy mấy con tiểu thú tiểu yêu đặc biệt xinh đẹp, cũng khó lòng cưỡng lại tâm tư yêu thích cái đẹp.
Thế gian ai ai cũng thích cái đẹp, huống chi là tiên nhân? Thở dài một
hơi, nói: “Câu thơ kia tuy rằng đọc rất hay, cũng là để nói người phàm.
Ngươi là thần tiên một giới, đương nhiên sẽ không thành quỷ. Thích tiên
nữ xinh đẹp, lại độc thân chưa vợ, cũng không có gì để mà chỉ trích,
nhưng là Ly Quang, xin ngươi buông tha cho hắn.”
Ta tận tình
khuyên giải như vậy, một lúc lâu sau mới đổi được lấy một câu: “Ngày đó
ta ngủ tới nửa mê nửa tỉnh, thấy Ly Quang giống như sắp rơi xuống, mới
kéo hắn.”
Ta ngốc nghếch đáp một tiếng, nhưng vẫn chưa hiểu.
Hắn lại cúi đầu nói: “Nhưng Ly Quang ngủ mê man, lại xoay người trên thân
cây, ta mới nhào lên túm được hắn…Thế nhưng lại đụng phải cằm của hắn.”
Ta nhìn từ sau lưng, đương nhiên tưởng hắn hung hăng nhào tới, hôn Ly Quang.
Ly Quang là người ôn nhuận như ngọc, kỳ thật cũng có rất nhiều khuyết
điểm. Đầu tiên, đó là Giao nhân không biết tiên thuật, mà chỉ biết ảo
thuật. Ngày thường sẽ không đằng vân giá vũ, nếu xuất môn du ngoạn,
đương nhiên phải nhờ đến ta hoặc Nhạc Kha đỡ hắn đáp lên mây. Hắn lại
cực kỳ thích đằng vân giá vũ. Lại có một tật xấu, đó là tướng ngủ không
đẹp cho lắm, cùng chúng ta xuất môn du ngoạn, số lần đang ngủ trên mây
rồi rơi xuống đất cũng không phải ít.
Cứ theo vết xe đổ này, có thể từ trên cây rơi xuống, quả thực cũng là điều bình thường.
Ta lúc ấy không hỏi xanh