
a đang
choáng ván nên đụm mây bay chậm một chút.
Ta cố gắng chịu đựng
choáng váng nhìn xuống bên dưới, Nhạc Kha cùng Áp Dữ đấu đến bất phân
sống chết, tu vi của hắn hơn bốn vạn năm, đương nhiên có thể cùng một
con ác thú hơn mười vạn năm đấu đến mấy canh giờ, cũng hoàn toàn là điều có thể.
Chỉ là không biết từ khi nào, ma chướng trên núi Nữ Sàng đã tản hết, nơi hai người bọn hắn đánh nhau ánh sáng vạn trượng, một
đội thiên binh thiên tướng giáp y rực rỡ, cũng có một vài chiến tướng,
đứng nhìn từ xa. Rắn rết chuột bọ trên đất từ sớm đã không thấy bóng
dáng, ngay đến Hổ Yêu vẫn đứng chờ cũng không thấy tung tích.
Thái tử điện hạ mày liễu khẽ chau, cúi đầu nói: “Đồng Sa, còn không đem
thuốc đưa cho Tiểu Ngốc Điểu, lẽ nào thực tình muốn nàng mất hết tu vi?
Đồng Sa lại đổ ra một viên đan từ bình sứ đưa tới. Điều này thực hợp ý ta,
ta tiếp nhận đan dược từ tay hắn, vội vàng nuốt xuống, cảm giác được có
một luồng khí thanh thuần theo đan điền hướng lên, đem tất thảy lãnh ý
tường ý thống ý đều đẩy lui, ngay đến vết thương do bị trúng tên cũng
khá lên rất nhiều, cảm thấy mỹ mãn, cúi người cảm tạ: “Đa tạ Điện hạ ban dược!” Lấy ra Ngũ sắc thanh linh, liền hướng về phía trận đấu mà lao
đi.
Là Nhị điện hạ hay Tam điện hạ, bọn họ không có giao thiệp gì với ta, cũng chẳng có gì đáng nói.
Sau lưng vô thanh vô tức vươn tới một cẩm đai mềm mại, quấn quanh eo ta,
kéo lại về phía đám mây. Ta tức giận kéo kéo, lại phát hiện cẩm đai kia
cuốn rất chặt, nhất thời tức giận không thôi, không khỏi lo lắng quát :
“Điện hạ đây là đang làm gì? Thanh Loan muốn tương trợ bằng hữu, Điện
Hạ sao lại ngăn cản?”
Người nắm cẩm đai trong tay đúng là Đồng Sa.
Thái tử điện hạ khẽ cau mày: “Giao đấu với ác thú chung quy vẫn là việc của
nam nhân, ngươi là một nữ tử, vẫn nên ở trên mây đi?”
Ta nhìn hắn đánh giá trên dưới, nếu không phải sự tình khẩn cấp, quả thực muốn cười ra tiếng.
Vị hôn phu này của Đan Chu, mặc dù sống lâu như Trương thiên tiên thấy
cũng phải thẹn thùng, nhưng tính tình xem ra có chút cổ quái cứng nhắc.
Nói đến đánh nhau, tiên yêu trước giờ đều nói đến pháp lực, sao lại lấy
nam nữ – trống mái mà bàn? Đan Chu hiện tại đang ở núi Đan Huyệt, sau
này chuyển đến Cửu Trùng Thiên, bất quá chỉ là luân chuyển từ cái lồng
son đẹp đẽ này sang một cái lồng khác, với ta , thực tình hâm mộ không
nổi.
Ta chỉnh đốn lại thần sắc, nói: “Biểu tỷ phu có điều không
biết, người đang giao đấu với ác thú bên dưới kia chính là bằng hữu của
Tiểu tiên, nếu tiểu tiên ngồi yên không để ý tới, chẳng bằng giúp đỡ
trước đã, cũng là không phụ tấm lòng của hắn.”
Trong mắt hắn thủy quang lóe lóe, chậm rãi nói: “Cho dù ngươi xuống, cũng chỉ uổng phí
tính mạng. Ngươi – một con chim vạn năm, lẽ nào không tiếc mạng sống?”
Ta giận hắn không chịu giúp đỡ, Đồng Sa điện hạ lại khăng khăng không
buông lỏng cẩm đai, sốt ruột nói: “Điện hạ, nếu như người nhất định
không thả, đừng trách Thanh Loan vô lý!”. Ngũ sắc thanh linh trong tay
hóa thành thanh hàn đao ba thước, trên đao niệm ám chú tiên giới, hướng
phía cẩm đai chém tới.
Cẩm đai trơn láng mềm mượt kia bị Đồng Sa
thu hồi, hắn hơi có chút bất mãn: “Con chim nhà ngươi thật không biết
phân phải trái. Bổn vương cứu ngươi một mạng, đã không cảm ơn, ngược lại còn lấy oán trả ơn, muốn làm hỏng bảo bối của bổn vương.”
Ta
thấy cẩm đai kia có đôi nét giống giao tiêu sa, chính là càng tinh quý
hơn, cũng không biết là do vật liệu gì dệt thành, nhưng thằng nhóc này
xem ra tâm thuật bất chính, ta cực kỳ buồn bực, lập tức bĩu môi, nhẹ
giọng nói : “Bất quá chỉ là giao tiêu sa do Giao nhân ở đáy biển dệt
nên, cũng chẳng phải thứ gì đặc biệt. Lẽ nào là do công chúa Giao tộc tự tay dệt, đem tặng Điện hạ? Nếu thế thì đúng là bảo bối.”
Gò má
Đồng Sa lập tức dâng lên một vệt đỏ ửng khả nghi, trông có chút giống nữ nhi. Trong lòng ta âm thành tán thưởng, chậc chậc: “Hai vị công chúa
của Giao nhân tộc, quả thực là xinh đẹp yêu kiều…”
Bất chợt nhìn
thấy trong mắt thái tử điện hạ hiện lên chút ý cười sáng rõ. Ta thấy hắn cười như sóng nước dao động, lân lân chói mắt, không khỏi nhìn hơi
nhiều một chút, thầm thở dài một hơi. Mọi khi chỉ cảm thấy Nhạc Kha thần thái mỹ mạo, hôm nay gặp gỡ, nếu lúc này hắn đứng trước Thái tử điện
hạ, cũng chỉ được coi là anh tuấn, mặt mũi sạch sẽ mà thôi.
Thái
tử điện hạ thấy ta muốn bay đi, cất giọng: “Đường đệ, tạm thời ở đây
nghỉ ngơi một lát chứ? Cũng để nhóm thần tướng luyện tập đôi chút.”.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, tình hình chiến đấu bên dưới lập tức biến
chuyển. Nhạc Kha đã dễ dàng thoát ra khỏi trận chiến, chân đạp tường vân bay lại đây. Nhóm thiên binh thiên tướng đang quan sát trận chiến phía
trước vây quanh Áp Dữ, bắt đầu giao chiến.
Ta thở phào nhẹ nhõm
một hơi, Nhạc Kha đã đứng ở trước mặt ta, y phục trên người loang lổ vết máu, đầu tóc tán loạn, nhưng tinh thần sáng láng, liếc ta một cái, thân người đã cúi xuống, hướng về Nhị vị Thiên giới điện hạ hành lễ.
Ta hoảng hốt nhớ tới bản thân lại chưa từng hành lễ với hai vị này. Nhưng
l